Nguyen Ngoc Hai
Tổng số bài gửi : 96 Points : 270 Join date : 13/04/2011
| Tiêu đề: Mộ khúc Tình xưa 21/7/2017, 9:24 pm | |
| Một thoáng ghi vội qua bài thơ Em bỏ Ta về của Lê Phú: Mộ khúc tình xưa !Vừa đọc xong qua thi phẩm “Em bỏ ta về” của tác giả Lê Phú, chợt nhiên chúng tôi lại nghĩ về cho một bóng hình người con gái mà cách nay gần 50 năm trôi qua. .. sao mà tự nhiên “hình ảnh người ấy” lại hiện về trong tôi.. để chúng tôi cứ nghĩ có lẽ nơi khu nghĩa trang buồn nào đó nơi đất khách quê người, vong linh em đã bay hoài bay mãi như đi tìm về một cõi xa xăm nào đó !!!
" />" /> NNH và nhà thơ Lê Phú (áo ca rô) trong buổi tiệc Thơ tại Tân Bình Saigon
Em bỏ ta về nơi cõi âm Giã biệt trần gian khóc lặng thầm Cánh cửa tình duyên giờ đã khép Văng vẳng bài thơ nén nỗi đau . . . . . . . . . . . . . . . (Em bỏ ta về - Lê Phú)
Nếu không hỏi về một quan niệm tâm linh và niềm tin của con người trong một cái triết lý sống – thì câu hỏi tại sao « Em ra đi khi trời chưa gọi sáng » để rồi cái độ xuân xanh trăng tròn của em phải chìm khuất vào đám mây mù, nếu người em gái của tác giả Lê Phú đã bỏ đời để ra đi sớm quá – cũng như ngày xưa cũng với một thi phẩm «Nhành hoa trắng » cũng cùng tác giả - mà anh đã đăng đàn lên trang cộng đồng này – làm xót xa cho bao con người – cũng như chúng tôi – thì hôm nay – thêm một thi phẩm « Em bỏ ta về » để nói lên một sự chia cách và sầu muộn như thế đối với anh ?
Có lẽ trong tác giả Lê Phú và chúng tôi cũng đã có một sự đồng cảm và đồng điệu trong một vần thơ – một hình ảnh và nhất là một nhịp sống. . . Khi chiêm ngắm qua tác phẩm của anh Lê Phú đã đăng đàn, chúng tôi chợt nhiên có chút xót xa nào đó để nhớ về cho một chút của ngày xưa – cho dẫu ngày xưa cũng đã đi qua trôi vào miền ký ức lâu lắm rồi, cho dẫu câu chuyện lòng ngày xưa – bây giờ cũng đã tàn phai theo tháng năm rồi – nhưng cái hồn thơ, và nhất là vong linh « ai đó » của anh Lê Phú hôm nay – có một nét chấm phá nào đó khơi lại trong người đọc cũng như chúng tôi nhớ về cho mình một dấu ái lưu niệm của đời mình…
Những lần đi qua một khu nghĩa trang nào đó – những khi tiễn đưa một linh hồn nào đó về với thiên thu – nơi khu nghĩa trang buồn thê lương ấy – hình như một cách trở âm dương đang muốn níu kéo và ôm trọn trong ai đó cả một khối tình – cho dẫu là âm dương cách biệt, cho dẫu là phía ngoài hàng rào kia – là một thế gian đang đầy dẫy những ai oán, trái ngang – thù hận và tình người – cay đắng và xót xa – nhớ nhung và luyến tiếc. .. để rồi khi bất cứ một ai đã qua đi cánh cổng trần đời để đi vào cho mình một cõi thiên thu, thì lúc đó mới nhận ra là mình đã mất, có ai tiếc nhớ và xót thương cho một phận hèn làm người – để một khi bước qua cánh cửa sinh tử nghìn thu kia – thì ai ai cũng giống nhau như thế mà thôi. . . ai ai cũng là một chiếc bóng lẻ loi (như hình đã minh họa) để còn bay hoài bay mãi vào miền thiên thu. …
" />" />
" />" />
Nếu nhìn lại thi phẩm « Nhành hoa trắng » năm xưa của tác giả Lê Phú – rồi hôm nay lại với thi phẩm « Em bỏ ta về » thì chúng ta mới nhận thấy được – nơi con người của anh – có lẽ hồn xưa lưu dấu như đang cố quấn quýt mãi bên anh trong lời xưa hẹn ước – nếu ngày xưa giữa hai người đã có một lời nguyền say đắm và chung thủy bên nhau, thì có lẽ những đêm khuya trăng chưa tròn – nơi khu nghĩa trang nào đó bên cạnh những đồi sim bóng dáng mờ ảo của người con gái nào đó cứ bay mãi đi tìm một bóng hình đang còn lưu lại nơi dương thế ! Vì giữa hai nhân trần – hai cõi âm dương cách trở xa xôi như thế - làm sao mà có sự đồng cảm bên nhau mỗi chút nào đó luyến thương và dấu ái – để rồi họ sẽ được gặp nhau trong những giấc mộng phù du ??? Một bóng hình ma quái và lạnh lùng cứ bay hoài bay mãi dưới bóng trăng khuya nơi huyệt lạnh – còn một con người cứ mãi nằm thao thức trong căn phòng lẻ bóng… có ai đó đã thắp cho nàng một nén hương – để ấm lòng người trong di ảnh trên bàn thờ - để đêm khuya ấy chàng sẽ không còn nghe tiếng gió hú đồi cao, tiếng than khóc lạnh lùng của một oan hồn mà những dòng lệ chảy ấy – sao cứ mãi quyện tròn trong nỗi xót xa của từng giấc mơ ????
. . . . . . .. . . . . Em bỏ ta về dưới mộ sâu Nhành hoa thuở ấy chắc phai màu Nấm đất ta gieo em còn nhớ Một chút ấm nồng ôi rất thương . . . . . . . . . . . . . . (Em bỏ ta về - Lê Phú)
Ở đây, chúng tôi là những độc giả của thi phẩm « Em bỏ ta về » của ThiHọa sĩ Lê Phú – có lẽ với chúng tôi cũng không muốn nói nhiều gì thêm cho một cõi lòng đang mang lấy những nỗi tâm tư buồn…. Nếu ngày xưa cách đây gần 50 năm – vì xa xôi cách trở mà chúng tôi chưa vội gửi về cho « người ấy » một nắm đất hoang tàn xuống huyệt lạnh để tiễn em về bên kia thế giới – thì có lẽ ngày ấy cũng xa rồi – có ai thấy ánh mắt buồn của tác giả đang nghĩ gì – khi đứng lặng sầu bên mộ sâu để nhìn về cho một nấm mộ đã hình thành trong giờ phút tiễn đưa, lần cuối trước khi rời nghĩa trang, để bước ra cánh cổng. . . không hiểu tác giả đã là người cuối cùng hay chưa trong đoàn người tiễn đưa ? Nhưng dẫu sao cũng đỡ hơn tôi ngày ấy – nơi phương trời viễn xứ xa xăm nào « người ấy » đã ra đi một mình chỉ có vài người thân và đầy dẫy những tiếng khóc than. Ngày ấy, khi chúng tôi còn nơi đất mẹ quê nhà – thì tại miền viễn xứ xa xôi và lạnh buồn như thế - « người ấy » đã bỏ lại dương trần bao nhiêu tất cả những ân tình với những nỗi xót xa và luyến nhớ . . ..
" />" />
" />" />
Có lẽ hai hình ảnh của hai con người của chúng tôi và anh Lê Phú – như muốn nói lên đây về hai khía cạnh của một câu chuyện lòng trong cuộc đời này – mà ai đó khi chiêm ngắm qua thi phẩm, chắc chắn cũng phải có một sự đồng cảm nào đó – sự cảm thông nào đó để thấy về cho hai hình ảnh trong một cuốn phim đời như thế . . .Thế rồi cuối cùng – ai ai cũng phải cầm lấy một nén hương trầm để cho những làn khói luyến thương bay vào một cõi nhớ - niềm thương tiếc cứ mãi quyện tròn nơi một vong linh đang nấc lên thành tiếng tiêu ai oán – và dấu tích của một câu chuyện tình sao cứ mãi ngăn xa cách trở. . .
Một chút nào đó với một thoáng nhớ về xa xưa buồn thật buồn khi chiêm ngắm qua thi phẩm của tác giả Lê Phú… có lẽ đến giây phút cuối này – không còn gì hơn nữa – thôi thì « tâm sự rồi ai nấy mang » chúng tôi cũng không muốn nói nhiều thêm chi cho những người ở lại thêm một chút buồn. Thôi đành để đó – gửi lại cho nắm xương tàn qua bao thời gian cứ mãi mê lặng lẽ trôi đi – mà cái tình người sao vẫn cứ tiếc nuối, có lẽ đến đây cho dù có những giọt sầu đang rơi, cho dù trên vai có chút lạnh nào của một bàn tay vô hình nào đó – thôi thì cứ cho chúng tôi tạm ngưng lại những cái khoảnh khắc này, bởi vì ngoài tác giả và chúng tôi – chắc cũng còn nhiều cõi lòng cũng như chúng tôi thế vậy, thôi thì không biết nói gì hơn – câu cuối của một cõi lòng – một nén nhang tiễn đưa một vong linh, một chút ân tình còn lại nào để mãi mãi bay vào thiên thu nghìn trùng… và xin mượn lại đoạn cuối sau đây để chúng tôi tạm nói lên lời giã biệt cho một linh hồn, một vong linh và cũng một kiếp người sao vội qua mau. . . Và ai đó – xin cứ để cho làn khói hương cứ bay bay, xin để cho giọt sầu nào cứ mãi rơi và xin cứ cho một câu chuyện lòng nào đó cứ mãi nghìn thu ôm lấy bóng trăng tàn, để một vong linh ai đó phải còn đợi chờ mãi một lời kinh nguyện cầu để từ đó sẽ bay mãi vào thiên thu. . .
. . . . . . . . . . . . . . Ta đốt vần thơ thay khói hương Khăn tang áo trắng nhuốm bụi đường Tiễn em về chỗ nghìn thu ấy Mây xám màu tang ôi rất thương (Lê Phú)
NguyenNgocHai Một chút nhớ về cho một linh hồn qua tác phẩm .
" />" />
| |
|