Có lẽ - chính tôi cũng không thể nói lên gì cho nhiều. Cứ mỗi lần nhìn thấy hoa rơi Là lòng ai lại cứ mãi xuyến xao, và còn lâng lâng thật khó nói... nhớ về cho hôm nay cũng một mùa hè.... và hôm nay cũng lại đến với một mùa hè....
Thời gian cứ mãi còn trôi đi.... không dừng lại - chưa biết than trách... Nhưng năm nay hoa ít đi rồi - cứ còn mãi vấn vương về ai đó một nỗi lòng nhưng với khúc tình ca mùa hạ cứ còn mãi ngân trong tôi... chưa đủ nói lên một dạ khúc sầu lắng trong tim.... và hình ảnh ngày xưa. ai đó còn cứ mãi thẫn thờ ngồi nhìn qua khung cửa, trong buổi lớp liên hoan chia tay lần cuối.... đúng là lần cuối - để rồi không còn ngày nào gặp gỡ... nhớ về cho những lời thơ của chị HaNguyen:
Ngày khai trường có người không trở lại Sân trường buồn, có kẻ ngóng chờ trông. Khoác chinh y người về miền miên viễn Ôm mối tình câm nín mãi ngàn năm.
Có lẽ thi nữ HaNguyen - cũng như ai đó - và còn nhiều nữa cứ mãi còn tiếc nuối... vì ngày khai trường có người không trở lại.....ôm mối tình câm nín mãi ngàn năm
Sao thế nhỉ ???? Nắng hạ vẫn cứ rơi - màu phượng đỏ vẫn cứ buồn... như để tiễn biệt cho những con người năm ấy ra đi và hình như chưa bao giờ quay trở lại với chốn này...
Ngày ấy... Mình đi xa - xa lắm - mãi nghìn trùng và không ngờ được như thế... Biết ai đâu mà chia với nhớ, biết ai đâu mà buồn với thương, biết ai đâu mà sầu với chiếc.... cái nắng cái gió cứ mãi hòa quyện trong tôi...
Ngày ra đi giã từ thành phố xứ Đà thân yêu, hình như trong những lọat bài trước, tôi đã nói nhiều lời: trong sáng sớm khi bình minh chưa ló dạng, thành phố còn trong sương mờ, còn ngái ngủ, trên khung cưa nhỏ ấy không còn là khung cửa lớp học thân thương nữa.... mà đó chính là khung cửa của chiếc Dakota đem đi những người con xứ Đả đi về miền biệt xứ... và hôm ấy - hình như tôi đã nhỏ lệ khóc thầm cho một tháng ngày dài đã qua đi.... không biết trong sương mai chưa có nắng... những giọt sương mai đọng lại trong thân tàu... hay nước mắt nào mà chúng tôi đã tiễn biệt cho một thành phố còn trong cái mờ ảo của sương mai thế nữa...
Đi xa - bay xa và một khoảng không vô định che mất đi dấu vết của tháng ngày dài....
Và hôm nay - mùa hạ về, với những hoa phượng chưa nở kịp với cái nắng cái gió... thì những cơn mưa mùa hạ lại ập đến - đẩy những xác phượng chưa tàn úa trôi đi theo dòng nước cuốn - như cố tình cuốn trôi đi mùa hạ mà lòng tôi chưa vương mãi những nỗi sầu....
Không hiểu ngày mai kia - cơn mưa có dứt hẵn để màu hoa phượng cứ mãi phơi mình trong cái nắng... cái nắng của những mùa hè ngày xưa và cho đến hôm nay.... như ngày xưa trên bậc thềm nhà trường: người thầy già đứng dõi theo bước chân tôi khuất dần sao cánh cổng.... thì ngày nay trên bậc thềm nhà trường - tôi vẫn còn đứng nhìn về cho đứa học trò cuối cùng khuất dần sau con đường làng...
Ngày e ra đi - chưa chào thầy được một lời cuối... Thì hôm nay - người học trò nhỏ trong sân trường lại nhìn những người thầy chúng tôi mà vẫn cứ nở mãi nụ cười....
Đúng như chị HaNguyen đã nói: ngày khai trường có người không trở lại...; nhưng ngày xưa chúng tôi không trở lại, còn hôm nay người e bé nhỏ cấp I không còn trở lại với những bài học giáo khoa của hôm nay.... mà chúng tôi biết em đã về cấp II... và đôi khi cũng còn có những e nhỏ của ngày xưa còn trở lại trường với những nụ cười và những lời chào: Thưa thầy - thưa cô.....
Còn chúng tôi - tệ quá - ngày xưa - không lẽ trên khung cửa nhỏ bên thân tàu.... những đứa con như tôi ra đi và không còn trở lại với mái trường xưa ????? Để cho những cơn mưa mùa hạ cứ mãi vô tình xóa tan đi những kỷ niệm của ngày ấy ???
Mới năm trước đây, trong bài viết Lại một mùa hè - hình như tôi cũng đã nói lên một điệp khúc mùa hạ... Còn bây giờ - hoa phượng không còn màu đỏ như ngày xưa- mà cơn mưa đã phá tan đi trong tôi và trong ai những nỗi sầu.... và hình như không còn cho ai đó nhớ về cho những chuỗi ngày xưa nữa... hình như thế...
Nhưng trong tôi - vẫn còn có nặng lòng với những dạ khúc... Dạ khúc của những mùa hè Dạ khúc của những tình sầu trong Phượng Hồng của ai đó ngày xưa Dạ khúc của những cơn mưa.... Dạ khúc trên những chiếc giỏ xe chất đầy những mối tình lưu luyến ấy... mà không biết ai đó đã chở đi đâu nữa... Dạ khúc của một thời son sắt - và cũng còn mãi nhiều hoài niệm...
NguyenNgocHai. Mùa hạ 2011 - nhớ về cho những nắng hạ ngày xưa... _______________________________
________________________________
Mùa hạ cuối cùng... Trần Lệ Quỳnh - Trình bày: Ngọc Linh