Biệt khúc mùa Hạ… SaoMai – đã vĩnh biệt một mùa hè từ đó……
Viết cho những người bạn SaoMai của tôi còn lại với hôm nay; và những người con đã ra đi… vẫn còn mãi mang theo những hoài niệm của ngày xưa ấy…
1. Ngày ấy, khi nụ cười còn rạng rỡ trên đôi môi những người bạn…. Trong đoạn Lời ngõ của trang web saomaidanang (tôi nhớ mang máng) đã có đoạn: Các bạn đã ra đi từ một mùa hè đầy dẫy những chiến cuộc, kẻ ở người đi, quãng thời gian 34 năm sau….. Cái ngày đầu tiên khi tôi bước chân vào ngôi nhà thân thương và chồng chất biết bao nhiêu là kỷ niệm ấy, thật bâng khuâng và rất khó tả; một đêm dài (gần như thức trắng) để suy nghĩ và viết lên bài
Một Thời dấu yêu… để kính chào tất cả quý anh chị em “trong nhà” – tôi đã được đón nhận bằng những nụ cười thân thương và trìu mến nhất… Hình ảnh một ngôi trường thân thương, và nói lên hết cả niềm nhiệt huyết của mình… Thú thật trong đời tôi; chưa có một ngôi trường nào có nhiều kỷ niệm sâu lắng cho bằng ngôi trường này…. Đôi lúc cũng không hiểu tại sao ? Có đôi khi đây là năm cuối của đời học sinh của mình ? hoặc là một ngôi trường có tầm cỡ vào bậc nhất này – mà mình đã vinh dự được tôi luyện ở đó ? hoặc là đôi khi những “tình bạn” đầu đời lại chớm nở ở nơi đây ! Không hiểu vì lý do nào… Nhưng cho gì đi nữa… Với tôi bây giờ - một con người sắp sửa bước vào kiếp “lục tuần” thì hình ảnh SaoMai – vẫn là một chuỗi ngày đầy những hoài niệm thân thương nhất…
Hồi đó – một học sinh, dưới mái trường còn ấm những trang vở thơm tho mùi giấy mới, thầy và cô, bè và bạn, cùng với những bài học với những định lý, định nghĩa… có ai biết được có những mối tình cũng đã lớn lên theo những tháng ngày, những mùa hè qua đi như những chuyến tàu hòang hôn lùi lại vào quá khứ của một đời người, tôi cũng đã đón nhận biết bao nhiêu mùa hè qua đi như những người bạn học cùng trường… Không hiểu sao những năm cuối cùng, chúng tôi còn thân thương và còn nhiều luyến tiếc với một ngôi trường, bạn bè tôi vài ba đứa, cũng ra đi từ một mùa hè… Mà hình như cũng phải vậy thôi; còn học lên lớp nào nữa – không lẽ lớp 13 của trường hay sao – cái ngày đó rồi cũng phải đến… một năm học mới lại đi qua, lớp của tôi ai nấy cũng đành phải ngậm ngùi và cất bước, chúng tôi chưa có lần họp mặt cuối cùng để chia tay, cứ mãi âm thầm và lặng lẽ - đường ai nấy bước – có kẻ đã không chào được một tiếng giã từ… cũng có người con gái cứ lặng lẽ cúi đầu rảo bước không hẹn ngày tái ngộ; đúng là lần cuối cùng của đời học sinh nhiều luyến nhớ, tôi còn nhớ trên những trang lưu bút mà những người con gái đã đưa cho tôi, trang nào cũng dài, cũng còn nhiều hò hẹn, cũng còn nhiều mơ ước… đúng là lớp cuối cùng của một đời Trung học… Nói nhiều, hẹn ước cũng lắm, cùng với những nụ cười, với những lần im lặng và suy tư, có những người con gái ngày cuối cùng không nói được lời nào… vẻ mặt cứ lộ rõ những nỗi buồn khi phải xa trường, xa bạn biết có còn gặp lại cho ngày mai, hầu hết, những thằng bạn trai đều hẹn ước với tháng ngày nắng gió ở những quân trường – cho dù hồi ấy mới chỉ nghe, chưa biết bụi mờ phong sương ở chốn thao trường như thế nào…. Nhưng hình như có vẻ hãnh diện và lộ vẻ kiêu hãnh của những chàng trai thế hệ….
Chúng tôi chỉ còn vài mươi đứa – tổ chức một buổi họp mặt cuối cùng tại nhà Vân (có cả LTLong – bạn gái của nó) buổi họp mặt tuy là của những “đứa con nít” nhưng cũng ồn ào và náo nhiệt, một số bạn gái trong lớp là những nàng có vẻ hơi phong sương, nên mới “dám” cùng nhau họp mặt, bữa họp mặt có vẻ đơn sơ nhưng không kém phần trịnh trọng đối với một lứa tuổi học trò, cười nói và trao nhau những câu chuyện… đứa thì đi khoa này, khoa kia, đứa thì nhập ngũ, đứa thì về quê và kiếm việc gì đó, đúng là xong rồi có người “lên cao” có kẻ “bần cùng” – cũng có người ngồi buồn không thể nói nên lời trong bữa họp mặt lần cuối này… Tiếng nhạc cứ dần dà buông thả, một không gian say mê với những con người thật hồn nhiên để sắp sửa bước qua một đường đi khác…. Tội nghiệp thay! Có những nàng phải ra đi không phải để bước vào một trường Đại học, không phải một chốn cao sang nào… mà nỗi buồn cứ triền miên theo đuổi khi năm tới còn có kẻ bay vút lên cao… thì người con gái ấy phải “bỏ cuộc chơi” để nghe theo lời Đỗ Lễ dứt đoạn tình mà bước Sang ngang… Nghĩ cũng buồn… nhưng biết sao hơn. Khi mùa hè chưa gọi là chấm dứt, ngày khai trường năm học mới cũng gần bước tới, thì chúng tôi không còn được bước đến ngôi trường này nữa… nghĩ thật buồn, biết bao nhiêu bài viết hôm nay đã viết về cho ngôi trường, biết bao nhiêu nỗi niềm được nói tới để ca ngợi cho thầy cô, tình bạn; nhưng cũng phải đành ngậm ngùi ra đi trong những não nề và chua cay xót xa… nhìn lại những lớp sau này còn rạng rỡ trong sân trường của một năm học mới, chúng tôi chỉ biết đứng ngoài cổng trường nhìn vào, và đó cũng là lần cuối cho chúng tôi khi năm học 1972-73 đang mở những nụ cười thân thương cho những lớp sau này;
Nghĩ lại, một thời, một đời người ắt hẵn có những giây phút còn mãi những rạo rực và đắm say như thế - để rồi ngày hôm nay, khi ngồi ôn lại một đời, nhìn về cho một quãng đường không hiểu có ngắn ngủi lắm không, nhưng hình như cũng đủ cho một thời mà ai đó còn mãi cho là dấu yêu nhất của đời mình…
2. Ngày ấy, cánh phượng hồng ai ép vào trang vở…. Mùa hạ ấy, chưa qua hẵn, nhưng biết bao nhiêu người con gái còn giữ được trên tay những cánh phượng hồng của mùa hạ năm ấy? biết bao nhiêu tình thơ còn ấp ủ chưa nói được nên lời trong giờ phút chia tay, trang lưu ký nào còn vương mãi mối tình sầu để hát lên những nỗi đoạn trường khúc ly biệt, kẻ ở, người đi.. có ai đành đoạn để cho những cánh hoa phượng tả tơi theo ngày tháng còn mãi chia xa… Tôi còn nhớ ngày ấy khi trao cho “người ấy” một cánh thiệp màu hoa tím pensee. Và cũng hình như chưa ai hiểu được nỗi niềm đã ấp ủ trong cánh hoa ấy, ngây thơ và dại khờ khi đã trao nhau những ân tình nhưng chưa ai nói thành câu…. Ngày ấy khi nắng sân trường cứ nhè nhẹ trải dài theo năm tháng, thì tình thơ rực nắng của một thời học sinh cứ mãi bình dị trôi đi – không ai nói câu nào – chỉ biết ánh mắt nhìn nhau và hình như đã nói lên cho tất cả… Phải thế không nữa ? Năm học cuối cùng, lời thầy cô nhắn nhủ như còn đâu đó, ai cũng im lặng ngồi nghe; ngoài những lời giảng của những bài học, đôi khi hình như với lớp học năm cuối này, thầy cô đã nhắn nhủ nhiều hơn về cho những cô cậu học trò này vậy – hình như với quý thầy cô ngày trước cũng thế, cũng được nghe “những lời tâm tình “ năm cuối của thầy cô, cái gì cũng thế, lần cuối rồi cũng có những chút ân tình nào đó còn đọng lại mãi trong tâm hồn của những người thư sinh này… Với chúng tôi cũng như thế… Khi ngày hôm nay – tôi còn diễm phúc còn ngồi đây để “nhìn lại cho một mùa hè cuối cùng” có nghĩa là chính tôi và nhiều bạn bè khác vẫn còn hiện diện trên cõi đời này… Tiếc thay, ngày ấy khi “ra đi” cũng đã có những tâm hồn hoang dại mãi ra đi biền biệt, đã gửi gắm thân xác nơi miền hoang vu nào đó, nhưng với bây giờ chúng tôi nghĩ rằng: tụi nó vẫn còn quay về với bến nước năm xưa, trong hiện tại, của những lần họp mặt hôm nay, của những lần hội ngộ bạn bè nơi chốn xa trùng khơi nào đó, có những lần trong những cơn mơ, tôi đã thấy vài “người bạn” còn mãi những niềm tâm sự như có vẻ còn đắng cay: Mày còn diễm phúc hơn tao, tao đã nằm lại nơi chiến địa sôi bỏng ngày nào, cứ mãi vất vưỡng và tiếc nuối(*)… Những người bạn mà hôm nay đã ra đi vào miền thiên viễn rồi, đôi khi nghe ngóng vài tin tức từ những người bạn kể lại, nhưng phần số của tụi nó ngắn ngủi và vắn quá, biết sao hơn, lại có những người bạn gái ngày nào, mấy chục năm sau, còn cho chúng tôi xem lại những hình ảnh, kỷ vật mà hồi xưa đã trao cho nhau kể từ dạo ấy, cho dù sau những cơn binh biến của thời thế, những thăng trầm của cuộc sống mà vẫn còn giữ được nét trung chinh.. Hay lắm, quý hóa lắm, và đó là những người con còn thủy chung với tình bạn, với trường xưa… những kỷ vật ngày xưa, đến nay có vài người vẫn còn giữ được mãi, và cho đến bao giờ ? Nhưng ít có ai (có rất ít) đã giữ được với những trang vở bài học nồng ấm của ngày ấy… Cho đến hôm nay khi thời gian đã giã từ mái trường xưa, một lúc nào ngồi nhớ lại cho những kỷ niệm đã phai tàn. Hình ảnh ngày ấy khi trao nhau những cánh thiệp, những bài viết, những kỷ vật của một mùa hè rồi ngày mai phải chia xa… Lòng ai đó còn phải ngậm ngùi và nuối tiếc, và hồn ai đó cứ vất vưỡng lang thang về nơi chốn trường xưa và nhìn lại cho những lớp đàn em còn tung tăng…
(*) (Lời của một người bạn trong một giấc mộng của tác giả bài viết…)
Nhìn lại một thời, nhìn lại cho những dấu yêu của ngày xưa, ngày hôm nay còn được nhìn lại để rồi mà cảm thấy mình còn được diễm phúc; cái diễm phúc của những con người được “nhìn nhau” lần cuối; cái nắng mùa hè còn sót lại đâu đó trên cái đất miền trung khô cằn sỏi đá; bọn tôi hình như cứ mãi tiếc nuối cho một chút gì đó mà chưa thể nói lên thành lời… Ngày qua ngày, chính ngay cả thằng Vân bạn tôi cũng không thèm vào Đại học để được đi Saigon; hỏi nó làm gì… nó không buồn nói; thằng Minh thì cứ trầm tư; đôi lúc gặng hỏi, nó chỉ trả lời mập mờ với hai tiếng “hình như” hoặc “có lẽ” phải về Long An với ông bà già… chúng tôi những ngày cuối cùng của mùa hạ gặp nhau như chưa bao giờ được gặp… còn mãi rong chơi được vài ngày, thì tôi phải vào Trại Nhập ngũ số 1…
Từ đó – con đường tôi không chọn, nhưng bất đắc dĩ tôi phải bước vào; và cuộc đời từ đây phải sang một trang mới…
Nhưng vào năm cuối cùng đó:
Tháng Hai năm đó hạ đến rồi
Bạn bè không gặp để hạ trôi
Tháng Tư trôi dạt qua xứ lạ
Bây giờ nghĩ lại vẫn chưa phai
Ở trong trại số 1 – tôi thầm nhớ về cho những người bạn của tôi còn ngoài kia, duy chỉ có vài đứa đi xa rồi, có một lần, chính thằng Vân đã dẫn HM vào thăm tôi, nhưng có gì đâu, vẫn chỉ là một con người bình thường, tóc còn dài, và như một thư sinh ngày nào, duy chỉ có là đang ở trong trại nhập ngũ mà thôi… nói được đôi lời, tôi nhìn Vân và HM ra về cho đến khi hai người bạn thân của tôi khuất sau nẻo đường của trại…Bây giờ tôi mới thấy thế nào là cuộc sống đời chinh nhân, hằng đêm bọn tôi thường xuống câu lạc bộ để uống nước và nghe nhạc với những người bạn mới quen, ngồi đây nhớ lại những gì của “thế giới” bên ngoài còn mãi phóng khoáng và tự do; còn trong này thì kỷ luật và khuôn phép bắt đầu với một cuộc sống nhà binh mới mẻ, vào thời điểm này, nghe Vân kể lại, ngoài này đang ráo riết bắt lính dữ lắm mày ạ; mà bắt làm gì nhỉ, có ai hiểu được thời cuộc nóng bỏng như thế nào, chúng tôi chỉ biết rằng hiện nay chiến cuộc thời sự đang cao trào lên điểm tại các chiến trường… vài hôm sau, xe GMC chở vào quá chừng nào là người; nhưng tất cả số người ấy đều “bị cho vào” ở khu A cả, còn chúng tôi thì ở khu C…. đến sau này, tôi mới biết khu A là gì, trại B, C là gì…
Một buổi sáng cũng như mọi ngày, khi bình minh chưa ló dạng chúng tôi được lệnh tập họp vào khoảng 4 giờ sáng, lúc này đã được cấp phát quân trang cá nhân, điểm danh xong chúng tôi được lên xe và chở ra tận phi trường để kịp giờ chuyến bay đi vào quân trường mãi tận trong Nam…
Ra đi nhưng có phôi phai được gì đâu, vẫn còn hằn lên những nhớ nhung da diết, không lẽ chí nam nhi mà phải nhỏ sầu với những giọt lệ… tôi đành phải cắn răng chịu đựng và mạnh dạn nhủ thầm với cõi lòng: Hải ơi! Mạnh dạn lên, đừng bao giờ yếu đuối… đường phố với những ánh đèn đêm chưa tắt hẵn, tiếng gió rít ban mai chợt nghe lành lạnh hình như thấu suốt cả tim gan lòng mình – một buổi sáng ra đi không hẹn trước ngày tái ngộ, sương mai chưa tan hẵn, những con phố còn chìm trong giấc ngủ - hình như không muốn thấy cho những con người phải đi xa, ra đi trong một mùa hè, và mùa hè ấy có phải nói lên được thay lời vĩnh biệt cho tình ai ???
……………………………………
Ngày chia tay sân trường đầy hoa phượng
Vần thơ trao đầy ắp những yêu thương
Nhặt cánh hoa ép vào trang lưu bút
Xếp phượng thành cánh bướm ngọt tình vương
Một mùa hạ chưa bao giờ buồn thế
Từng cánh rơi hoa phượng xé lòng đau
Đêm từng đêm mơ về ngôi trường cũ
Vẫn rộn ràng hai đứa vẫn còn nhau. HaNguyen, 09/26/09 – hạ buồn.
3. Ngày ấy, khi đi xa – tôi vẫn nhớ về cho một ngôi trường…. Chuyến bay cao vút khi trời vừa sáng; trên chiếc tàu quân sự Dakota… chúng tôi nhìn lại thành phố Danang thân yêu – hình như là lần cuối, để rồi chia xa, lòng tôi rạo rực khó tả; có ai ngờ đâu, ngôi trường cũ bên cạnh một dòng sông trìu mến, chất chứa bao nhiêu kỷ niệm buồn vui của một tháng ngày bây giờ phải chia xa, thành phố xin tạm gọi là hoa đèn của miền Trung này đang ở dưới tầm mắt của chúng tôi lần cuối, phía xa xa là biển trời mênh mông, có ai ngờ đâu phía dưới kia tôi đã bỏ lại bao nhiêu ký ức về cho những thằng bạn và những người con gái, không lẽ giờ đây với một niềm thương yêu bờ bến này tôi lại nhỏ những giọt nước mắt chia phôi cho những tình bạn bao la kia, nhưng không, chúng tôi tự nghĩ không thể được, phải cần mạnh mẽ lên, có một câu nào đó nói lên trong tiếng ù ù của phi cơ: Thôi rồi! xa đi Danang rồi… đến giây phút này, không hiểu bên dưới phi cơ này còn lại những gì ? biển trời, rừng núi, hay một miền quê nào êm ả… chúng tôi đành quay mặt vào trong phi cơ nhìn nhau, thấy vẻ mặt nào cũng đượm một vẻ buồn, hình như ai đó đang cùng ngồi trên chuyến tàu này cũng im lặng… không nói gì, và cũng như chúng tôi vậy… nghĩ về cho những ngày tới bước vào một thao trường đầy mồ hôi và nắng gió…
Cũng như đêm nào, đêm cuối cùng tôi và Minh còn ngồi nhìn nhau lần cuối, một đêm dài đầy ắp những hồi ức của tháng ngày qua đi, chợt đôi khi với hiện tại của một trang đời mới mẻ, đôi khi một chút rảnh rang nào đó ngồi tâm sự với bạn bè ngoài chiến hào của quân trường, đứa nào cũng bô bô kể về cho những kỷ niệm của mình, ngày xưa đó, mới đây thôi… những cuộc tình thơ dại, những tình bạn thắm thiết; nhất là một chuỗi ngày thư sinh hồn nhiên và say đắm còn như tưởng chừng thời gian còn mãi mãi… nhưng đó chỉ là những ước mơ xa, những chuyện vụn vặt của một thời thưở học trò còn nhiều mơ với mộng; những ngày ở thao trường Bộ Binh lắm mồ hôi và cái nắng của đất miền Nam với những cơn mưa, đôi lúc chúng tôi cũng đã chạnh lòng nhớ về cho những mùa mưa miền Trung quê hương của chúng tôi; nghĩ giờ này, cũng trên tuyến C của trường Bộ Binh vào những đêm phải đi ứng chiến, nhìn về nơi phương trời xa xăm kia, tụi nó đã nghĩ gì, làm gì, có đầy ắp những ước mơ của một thời chưa thành đạt… còn chúng tôi, những đêm về - ngồi ngoài tuyến C này, tôi nhớ nhiều lắm, nhớ những thời còn ở ghế nhà trường, những lần đi chơi đây đó, nhớ về những bài học của thầy cô, nhớ về những bạn bè và cả những người con gái… nhất là những đêm dài, hình như chỉ có tôi cứ thao thức và còn mãi trằn trọc trong đêm thâu để mà nhớ, nỗi nhớ chưa nguôi, từ đây về Saigon chắc cũng không xa lắm… nơi ấy cũng có những thằng bạn của tôi cũng mới vừa bước vào những ngôi trường Đại học, nào là Văn khoa, Luật khoa, Kinh tế… và cả những người bạn phải bỏ cuộc chơi…. Nhớ lắm, nỗi nhớ cứ triền miên và dai dẳng… nắng gió miền Nam, hình như khác hẵn với cái nắng cháy khô cằn của quê nhà miền Trung nhiều lắm, hai cái nắng trên một chiều dài đất nước như còn hai ngọn gió lùa đã thổi vào trong tôi ngày ấy… một bài viết mở đầu và cũng đã nói lên nỗi tâm tư của tôi ngày hôm nay khi viết về cho ngôi trường cũ:
….. Ngôi trường ngày đó, cho đến bây giờ cho dù đi xa nhưng tôi vẫn nhớ, đêm cuối cùng chia tay đám bạn bè, thằng Đỗ Văn Minh (cháu của ông cai Thường, nhà ở trong trường) rủ tôi về nhà ngủ. Đêm ấy một đêm cuối cùng của đời học sinh Trung học, chỉ còn tiếng dế nỉ non trong thanh vắng, tôi và Minh ngồi nói chuyện với nhau nhìn về “dãy nhà lầu” đầy ắp nhiều ký ức đó, không sao ngủ được, tôi tự nghĩ: chỉ còn đêm nay nữa thôi, trong đêm vắng, ngoài đường Độc Lập chỉ còn tiếng xe trong đêm như sắp mất hút vào một cõi xa xăm nào đó, Minh nhìn tôi, tôi nhìn về cho trường… dẫu sao cho đến bây giờ tôi nghĩ lại: chắc có lẽ trong muôn vàn vô số học sinh của Sao Mai qua từng thời kỳ, chỉ có mình tôi trước khi xa trường được diễm phúc ngồi nhìn lại mái trường thân yêu nhất trong đêm vắng của ngày đó, lúc ấy Minh và tôi – hai thằng trong đám bạn bè thân nhất gồm 5 đứa (Trần Châu, Nguyễn Thanh Vân, Nguyễn Hường) ngồi lại với ngôi trường này. Lòng tôi có thể nói rằng nỗi xao xuyến dâng lên ngập lòng… Hình ảnh của các thầy cô: Phạm Ngọc Vinh, Nguyễn Văn Ngọc, Trần Tế, Chu Văn Hiền, Đoàn Đức Triệu, Ngô Hào, Hà Công Bê… lần lượt hiện về trong tôi như những bóng ma trong đêm vắng u tịch này, toàn cảnh ngôi trường lúc ấy hình như chỉ còn lại mình tôi và Minh ngồi để đếm từng giây phút đi qua… Đêm hôm ấy, một đêm lặng lẽ và buồn thảm, dẫu rằng cuộc đời tôi kể từ ngày mai đã được “rẽ lối”, nhưng hình ảnh ngôi trường sao mà thân thương và yêu quý vô vàn, lúc này chúng tôi đã được quý thầy cô trang bị cho một hành trang kiến thức để suy xét về cuộc đời của mỗi con người, phải chi ngoài kia nào đó, hay tại gia đình đang hạnh phúc nào đó có gia đình quây quần bên nhau để hưởng trọn niềm hạnh phúc, nhưng ở đây trong mái trường này – chỉ có tôi và Minh đã cùng nhau ngồi ôn lại cho chính mình, gợi lại nhiều ký ức của tuổi học trò… Đêm hôm ấy chúng tôi không thấy buồn ngủ tí nào hai đứa cứ ngồi lặng lẽ nhìn hết trường chỉ vài ánh đèn néon ở bên dãy nhà lầu, trong đêm khuya, vẫn u hoài những tiếng côn trùng, vẫn còn nghe văng vẳng đâu đây lời thầy giảng, hình ảnh nghịch ngợm phá phách của tuổi học trò như lần lượt hiện về….. (Trích đoạn trong bài Một Thời dấu yêu… NNH đã gửi lên SaoMai.com – kỷ niệm ngày trở về.)
Thế đấy, tất cả những gì còn đây để mà nhớ, một mùa hè, mùa hè của ly biệt, mùa chia xa của lứa tuổi hò hẹn, mùa hẹn ước của những tuổi xanh còn đầy miên man những giấc mơ, hè về, một mùa hè mà ai đó trên đường về còn ôm tập lưu bút vào trong tim… trên đường về hình như có giọt lệ nào đã khóc cho trần ai, một mùa hè trong những mùa hè của đời thư sinh sao mà trong trắng và ngây ngô, khờ dại và đượm chút hồn nhiên, ngày ấy và bây giờ… tất cả đã theo thời gian để thêu dệt lên một chuỗi ngày ly biệt, cái nắng miền trung khô cằn và tưởng chừng như thiêu đốt đi tất cả những ước mơ hoài bão của tuổi trẻ, nhưng những cơn mưa mùa hè miền Nam như còn xoa dịu trong tôi và bạn bè bao nhiêu nỗi nhớ, mùa hè năm ấy, mùa hè cuối cùng và vĩnh biệt tất cả, mùa hè đỏ lửa của những trận thư hùng trong những chiến cuộc của những con người đang tìm cho mình một lý tưởng… nhưng lý tưởng ở đâu ? còn mãi cứ thay nhau mà ngã xuống… nhìn lại một lần, ngày hôm nay tôi vẫn còn nhớ, mùa hè năm 75, tại mặt trận Xuân Lộc, tôi và vài người bạn đang còn ngồi “hàn huyên” nơi chiến hào của cuộc chiến định mệnh… một quả rồi tiếp theo những quả pháo từ đâu rơi xuống, những người bạn ấy cũng như ai – ra đi vĩnh viễn – còn tôi may nhờ ơn Trời, tôi vào hầm lấy bi-đông nước… nên đã thoát nạn; còn tụi nó, thì tan thây khi tôi bước ra và nhìn lại, tụi nó ở Saigon, cũng có những người thương, người thương của nó vừa mới gửi lên cho tụi nó những bức thư tình và những gói quà… tụi nó “ra đi” khi đang còn đọc dang dở những lời tâm sự… chính vào giờ phút này, cũng một mùa hè… tụi nó đã vĩnh biệt mùa hè… vĩnh biệt những người thân của nó, nhưng tôi thoát nạn, có biết đâu mà nhắn với gửi, giữa những trận pháo như vũ bão tại chiến trường Xuân Lộc của mùa hè năm ấy… tình bạn quen nhau ngoài chiến địa – chưa nói hết câu ân tình – chưa đi qua hết mùa hè, những người con gái Saigon kia chưa gặp mặt lần cuối cho những người tình … rồi bây giờ đã trở thành còn lại của những người tình không chân dung (đúng là không còn chân dung gì nữa)… mai đây không hiểu những người con gái Saigon nghĩ gì, một khi sau những quả pháo vô định ấy đã làm cho tụi nó tan thây nát thịt không còn hình hài để mà liệm… Mới vừa đây thôi, tụi nó ngồi kể về chuyện ngày xưa… cũng như tôi, ra đi từ một mùa hè, trang lưu bút nào còn trên tay những dòng chữ hẹn hò, ước mơ xa như vẫn còn đọng lại trong tụi nó, thế rồi chiến cuộc bùng nổ, tụi nó cũng như tôi… lao vào những nơi dầu sôi lửa bỏng để chứng minh cho những trận thư hùng bất phân thắng bại, kết cuộc mùa hè với những hoài bão ước mơ, mùa hè của một lớp người còn mang những bài học tưởng chừng như còn ngồi trên ghế nhà trường – đã âm thầm ra đi – thế là tụi nó đã vĩnh biệt mùa hè, vĩnh biệt một chuyện tình vừa hé nở, cũng như với tôi, chuyện tình với CV của ngày nào, ngày hôm đó khi ở mặt trận Xuân Lộc cũng ngồi đó để mà nhớ.. nhưng “người ấy” cũng đã đi xa… còn lại mình tôi trong đám bạn bè hồi nãy, còn ơn phúc là chưa vĩnh biệt nỗi một mùa hè đầy máu lửa, phải chăng vẫn còn tồn tại để mà còn nhớ… để rồi ngày hôm nay, thời gian dài ba mươi mấy năm về sau, cũng như ba mươi mấy mùa hè cứ bình dị qua đi kể từ ngày ấy, tôi vẫn còn ngồi đây chứng kiến và nhớ mãi về cho những người bạn, vẫn còn đếm được hoa phượng đỏ bao nhiêu lần nở hoa, vẫn còn nhìn thấy bao nhiêu lần chia xa của những lớp học trò như tôi ngày ấy… Ngày hôm nay, chính tôi đã chứng kiến biết bao con người đã ra đi mang theo hoài bão của những mùa hè…
Có ai đó có mang theo những cánh thiệp chia ly mùa hạ để còn nhớ ?
Có ai đó, khi xa trường còn nhớ về cho những đứa bạn cũ đang còn cầm trên tay trang lưu bút ấm tình người để rồi hiện về trong những nỗi nhớ.
Có ai đó đã giã từ người thương đi vào những vùng sỏi đá cằn khô còn nhớ về cho những bụi phấn còn vương mãi lên tóc
Và có còn ai, trên phố vắng xa trường rồi, có nhìn thấy xác phượng rơi còn bay theo gió cuốn để vấn vương mãi những kỷ niệm… Có ai đó đã nhìn lại cho ngày xưa để nói được lời từ giã “vĩnh biệt mùa hè” ?
Và có còn ai đó – những ngày hôm nay khi nhìn lại… còn nhớ về cho một mùa hè đầy tràn những biệt khúc… trong bóng tà hòang hôn ???
Còn tôi – vẫn hoài mong, nhớ cả những nụ cười, nhớ những trang lưu ký, nhớ về cho những người bạn còn lại - cũng như đã ra đi… và nhất là nhớ về cho hình ảnh một ngôi trường…
4. Ngày ấy, bây giờ - quãng thời gian 39 năm biền biệt…. Ngôi trường cũ, hôm nay ngồi đây tôi lật lại ký ức của một thời để mà nhớ… không hiểu sao cứ mãi nhớ hoài và nhớ triền miên không thôi; ngày hôm nay – khi tôi còn ngồi lại nơi đây, trên vùng đất miền Nam này; cũng đang có những hạt mưa bay đầu mùa – nhớ về cho những ước nguyện ngày xưa trước khi xa mãi ngôi trường đầy thương yêu ấy, trong tiếng nhạc buồn và trầm lắng của những đêm về, nơi xứ rừng núi khô cằn này, vùng quê nghèo nàn chó thở chưa ra hơi, gà không ăn nỗi những hạt muối mặn của cuộc đời… thì mái trường xưa cũng đã vĩnh viễn cuốn theo xác phượng đỏ ngày nào… bây giờ chỉ còn lại gì đâu? Những người bạn của tôi, tội nghiệp cho những thằng mãi còn tha phương viễn du trên những chiến địa năm nào, những người con gái năm xưa khi cất bước ra đi, cũng mang theo những vần thơ ly biệt từ mùa hè đầy dẫy máu lửa ấy… một ngày cách đây không xa.. trong một lần hồi tưởng khi nhìn về cho hình ảnh ngôi trường thân thương “đã không còn nữa” – hình như mắt tôi đã nhạt nhòa và còn ru thức mãi trong những bóng đêm huyền diệu để còn mãi mãi những nhớ nhung…
. . . . . . .Thế là một thời vàng son đã qua đi, một chuỗi ngày dài - thật dài sân trường đầy nắng hạ giờ đây cũng đã đi vào “kiếp hòang hôn” rồi đó…. Những ngày xưa thơ ấu còn tung tăng đùa giỡn, những lớp học, từng nhịp thước vang, tiếng vỗ tay reo hò, lời thầy cô giảng….. hình như còn vang vọng đâu đây chỉ còn lại trong những tiềm thức…. Một đời qua đi, không biết ngày xưa bắt đầu từ lúc nào, những “người con ngày ấy” đã đi xa – xa lắm rồi, ngày xưa ấy như còn vang vọng mãi khúc ca tình tự của linh hồn SaoMai đối với những người con còn lại trên cuộc đời ngày hôm nay, cho dẫu đã ở phương nào, từng thời gian như quay lại với hoài niệm bên nhau một lần, một lần để rồi nhiều lần hình như không thể tàn phai đi được, nỗi nhớ lưu đày trong tâm trí của những (tất cả) người con nhà mẹ của ngày xưa… Nhớ những chiều thu, ngày khai trường mẹ đắt con từng bước đến trường, đường phố nhỏ vẫn có lá thu rơi, con phố nhỏ ngày nào cũng có nắng nhạt như đếm bước thời gian trôi qua đi của lòng người….
Bờ sông Hàn lộng gió, cứ lững lờ trôi, lững lờ trên những con thuyền giấy thưở còn đi học, phố thị của những chiều mưa, gió vẫn thổi, lá vẫn rơi, trong khung cửa lớp tôi còn nhìn về phía xa xăm nào như thấu suốt cả một ngày mai “tưởng chừng đâu huy hòang lắm” – lời thầy cô giảng vẫn còn vang vọng mãi cho đến bây giờ… cho dẫu tiếng gạch vẫn “rơi đều – rơi đều” như muốn nuốt chững khoảng thời gian hiện tại đang đau đớn và nhiều khắc khoải…. Gió từ bờ sông, gió từ cửa lớp và có những ngọn gió từ chính cõi lòng của mỗi người con nhà mẹ này, gió chưa thổi những lá thu rơi rụng, mặt sông còn êm đềm như chưa muốn vỗ vào mạn thuyền của tháng ngày năm xưa cũ. Gió vẫn bay, đẩy đưa những áng mây buồn trôi vào quá khứ…. Nhưng những áng mây buồn kia đã trôi đi, thì những áng mây khác lại rủ nhau về, những người con nhà mẹ hôm nay chắc chắn còn mãi vang vọng với thời gian ngày xưa ấy….
Tiếng gạch vẫn ầm ầm nghiêng ngã, bụi khói tung mờ cũng như áng mây buồn trôi, ầm ầm và gục ngã, cái hình ảnh những tháng ngày xưa hiện tại như đang đua nhau níu kéo lại với tiếng gạch ngã, những hoài niệm và những đớn đau – hiện tại cứ mãi hòa quyện trong tôi – với tất cả người con nhà mẹ hôm nay cũng thế, cũng với những nỗi xót thương, cũng với những niềm đau, niềm đau vô tận; cái vô tận của hôm nay không phải như những định lý hàm số của ngày xưa có hiện tượng vô cực trong toán học của thầy cô, mà chính hôm nay – ngày này – tháng này – giờ này; cái vô cực trở thành cái vô tận của một khoảng thời gian dài triền miên và còn dai dẳng, tận tâm can của mỗi con người, mỗi con người đã một thời dưới bóng SaoMai….
(Trích đoạn trong bài Chỉ còn là giấc mơ – NNH……) Thế là giờ đây, những người học trò năm xưa nào đó có oán thương trách giận gì không, kể từ ngày ấy, mất hết rồi… trong tôi cũng đã mất đi những bạn bè; có ai ngờ người đi xa thì để lại cho tôi vài kỷ niệm về một chốn nào… thế mà giờ đây cũng đã hết; cả mái trường thân thương ngày nào cũng đành đoạn bỏ xứ ra đi, theo những áng mây trôi, trôi dần vào miền hư không nào, như đã nói: một lần về thăm quê, đi ngang ngôi trường cũ (đúng là trường đã cũ) nhưng cũng còn được diễm phúc nhìn lại… chứ bây giờ cánh chim bạt gió mãi mãi xa rồi; như cái ngày xưa khi tôi ngồi trên chiếc phi cơ để xuôi vào Nam, nhìn lại hình ảnh ngôi trường cho lần cuối… nhưng chưa bao giờ tôi thốt lên Vĩnh biệt tình em… nhìn lại hình ảnh ấy mà đau xót cõi lòng… hầu như muôn thưở, sống để dạ, chết mang theo xuống tuyền đài, chứ lòng tôi sẽ không bao giờ nói nỗi câu vĩnh biệt….
Đến ngay cả một người chị, cũng là một nữ sinh của ngày nào… đang phong sương trên mọi miền gió ngàn của quê nhà này, đôi khi cũng một chút tư lự ngồi mà nhớ như tôi, nhớ về cho thưở hồng hoang, một thời áo dài ơi! Thương quá những chiều mưa mùa hạ, người con gái năm xưa cũng đã những lần khóc tức tưởi lúc đêm về mà trên tay còn dấu hằn những hình ảnh bạn bè và những trang lưu ký; có ngày người con gái cũng trở về thăm lại chốn ngày xưa để còn nghe gió gọi thầm, nghe tiếng sóng vỗ, nghe gió reo trong lá, và nhìn thấy hoa phượng đỏ nõn nà trong những tán lá xanh; ngày chị trở về cũng cái nắng chan hòa, nhưng bạn bè thì không còn ai, con đường phố nhỏ thân hao gầy như cố đếm lại với chị từng bước chân lặng thầm trong nỗi buồn cô đơn khi ngày chia tay chị cũng đã lặng im không nói, bây giờ trên những nẻo vắng đường về, con người chị cô đơn trên một lộ trình xa lạ của hiện tại… một mình trong những nỗi nhớ, nhưng trong gió reo mây ngàn của chiều ấy, chị còn nhìn được những chùm hoa ly biệt trong sân trường, trên những nẻo phố thân quen của ngày xưa… đâu đó còn vang mãi khúc tình ca mùa hè của một thưở nào, mùa hè của những ngày mưa, mùa hè của những tiếng cười, và mùa hè ngày ấy ngay cả chị cũng chưa nghe lời hát biệt ly của màu hoa phượng buồn…
Em trở về khi phượng vẫn còn hoa
Thấp thoáng đỏ giữa nõn nà xanh lá
Góc dịu êm con phố chiều cuối hạ
Biển thì thầm vang vọng tiếng du ca
Em trở về vẫn cái nắng chan hòa
Làn gió biển khẽ khàng reo trong lá
Đường phố em đi đâu còn xa lạ
Thân quen rồi,nhớ lắm lúc rời xa …………………………
Thai Anh - TRỞ VỀ XỨ NẮNG HẠ
Với người chị TháiAnh – chắc chị cũng như chính tôi – không thể cất lên bài ca ly biệt của những mùa hạ buồn…
5. Nhìn lại cho mình để còn mãi hát lên những điệp khúc…. Thế rồi cũng qua, thời gian vẫn không ngừng trôi và cứ mãi ru tình vào những cơn mộng mỵ thật hiền hòa, vô tình và xót xa… một chuỗi ngày qua đi như những hạt cát buồn trong cơn bão đầy sóng gió, có khi nào ai đó cứ mãi ngân lên những vần thơ của những mùa hạ buồn, thế rồi mùa hạ cũng đã đến, đến trong nỗi thân thương và những nỗi buồn, một khảong trời nhớ lại ngày xưa còn chung lớp chung bàn, chưa nghĩ đến những ngày mai xa xôi nào đó… Nhưng dòng lệ ai đã tuôn rơi khi những hồi trống tan trường đã điểm, không ai mong đợi chi những tiếng trống, tiếng chuông tan học, để rồi phải tan đi cả những lứa tuổi xuân xanh kia. Nhớ lại mới ngày nào còn chung bàn trong một lớp, ngồi đấy mà đếm thời giờ qua mau, không biết lòng ai có ngậm ngùi khi nghe tiếng mưa rơi của mùa hè, tiếng mưa của những ngày xanh, tiếng mưa còn nổi bong bóng mà ai đó còn đếm được, nhớ những ngày cuối cùng của ngày tháng hạ khi ai đó còn đứng cuối hành lang để đợi chờ… Mãi đợi chờ để rồi trao duyên bằng một cánh phượng hồng… giờ học cuối, của những ngày cuối… và biết nói gì trong những ngày cuối cùng khi giây phút chia tay bỗng chợt đến… có thể nói không phải là bổng chợt, mà là một định luật tự nhiên nhưng vô hình, duy chỉ có cánh phượng kia là chứng nhân cho những duyên thầm của ngày tháng chưa xa…
NaNa – người con gái còn lắm mộng và nhiều mơ, một lần đã cho tôi những niềm cay đắng của những mùa hè về khi chưa có những cơn mưa… khi ngày cuối cùng của buổi học người thầy không còn cầm nỗi trang giáo án, nhưng thay vì cầm trang giáo án của bài học cuối cùng – bài học chia ly – thì chính thầy cũng còn mang nặng những ưu sầu về cho những học trò này vậy, thầy đã mang đến cho lớp học ngày cuối với những nỗi niềm thân thương và trìu mến, chính thầy cũng còn có những nỗi buồn, vì ngày mai kia những con người đã được thầy cô tôi luyện sẽ tung cánh bay đi vào tận những phương trời xa lạ, hành trang mang theo chính là những lời giảng, những ân tình của thầy cô để có thể làm lộ phí khi bước vào đời… Ngày ấy, chưa có những cơn mưa mùa hạ, chỉ trao cho nhau những dòng chữ thân thương, trao cho nhau những ánh mắt, trao cho nhau những ân tình sầu lắng không nói ra, còn tôi – ngày ấy sao trời không có những hạt mưa để tôi gom lại trao về cho “người bạn của tôi” chút ân tình chia xa, những cành hoa phương già ngày của một mùa hạ buồn cuối cùng, hình như chưa đủ nói lên trong số bạn bè ngày ấy những lời ân nghĩa thắm đậm tình thương yêu…
Giờ đây, không phải là những trang nhật ký hồng của thưở nào, mà chính giờ phút ấy, tôi đã thấy có vài người đã ký vội vàng vài chữ ký và còn chỉ kịp ghi ngày tháng của một dấu ấn có lẽ là khó phai kia… tôi còn nhớ - ngày 28-5-1972 – cái ngày mà tất cả những con người lớp A1 ngày ấy… bây giờ còn lại được mấy người cho hôm nay; quãng đời 35 năm về sau, ba mươi lăm mùa hạ với nhiều nỗi cay đắng xót xa đã lần lượt đi qua một cách vô tình vô vọng, nhưng với chỉ có những con người hôm nay còn tồn tại với một quãng thời gian quý báu và nhiều hoài bão, có đứa bây giờ bay vút lên cao, có đứa ngang lưng chừng trời; có đứa thì thượng vàng hạ cám; nhưng cũng có đứa giờ này đã vút bay theo những làn khói hương trầm tưởng niệm… một lần trong buổi họp mặt tại chốn rừng núi thâm cung này, tôi và vài người bạn đã dâng lên cho hương hồn bạn bè một ly nghĩa ân tình cho tất cả những con người ấy… sao mà quá nặng gánh u buồn của một đời người – mùa hạ, mùa chia xa, không hẹn ngày hội ngộ, những đứa ra đi từ dạo ấy, cứ mãi đi hoài, mang theo những nỗi sầu vô vọng, mùa hạ có và không có những cơn mưa, mùa hạ mà ai đó đã “vô tình nói lên lời giã biệt”… chưa một lần về thăm lại trường xưa, 35 năm sau, cũng ngần ấy mùa hạ - cũng ngần ấy những suy tư khắc khoải – với tôi, chưa bao giờ nói nỗi câu : giã biệt bạn lòng ơi, thôi mai xa cách rồi, kỷ niệm mình xin nhớ mãi, buồn riêng một mình ai, chờ mong từng đêm gối chiếc mối u hoài – này em có hay…. (Nhạc phẩm: Nỗi buồn hoa phượng…)
Lưu bút đầy những thân thương bè bạn
Những nét chữ quen,những nụ cười
Ngay mai chỉ ngày mai thôi nhỉ
Tất cả thành kỷ niệm xa xôi
Lau nước mắt dẫu chẳng bao giờ nữa
Lại về đây đợi tiếng trống tan trường
Bài thơ trong ngăn bàn mùa đông giá rét
Biết có bao giờ cạn những niềm thương
Đôi bạn ấy chung bàn ba năm học
Giờ chia tay đứng mãi cuối hành lang
Cầm cánh phượng cô bé ước:vào đại học
Cậu bé cười buồn đếm bong bóng mưa tan
Giờ học cuối thầy không manh giáo án
Lời thầy lẫn với những tiếng mưa
Mong cơn mưa đời đừng làm ướt
Còn tinh khôi thưở áo trắng học trò… Nana……….
Ngày hôm nay, khi tôi ngồi để nhớ lại cho những tháng ngày đã qua đi, hình như không còn lời nào để nói cho hết đoạn ly biệt của những người con nhà mẹ còn mãi tha phương, hình như còn ngồi mãi nơi đây để nhìn lại cho mình những ký ức còn sót lại sau một chuỗi ngày dài vô định… mà không nói được câu vĩnh biệt cho ngàn thu với những mùa hè đã đi qua, không thể và còn mãi không thể… có ai đó đã mạnh dạn nói lên câu chia xa hoặc còn hát lên bài ca ly biệt của những mùa hè… Nhớ lại ngày 4/5 năm nào… người chị “ca sĩ SM Hồng Nhung” trong buổi họp 50 năm cuối cùng - đã hát lên bài ca “Nỗi buồn hoa phượng” ngay trong sân trường cũ, hoặc mãi còn xót xa trong bài “Trường cũ tình xưa…” Ngày ấy cho dù hồn tôi còn vất vưỡng trong góc sân trường để chứng kiến cho một “buổi học cuối cùng trong một mùa hè lần cuối”… nhưng ngày ấy, tôi chưa ca nổi một lời ca, chưa thể nói lên câu vĩnh biệt của một mùa hạ đầy dẫy những xót xa… hoặc trong những buổi họp mặt, tôi chỉ biết ngồi bàn cuối như trong lớp học ngày cũ để mà chứng kiến cho những người bạn… giống như Trời đã định cho tôi cũng đã giã từ một mùa hè để đi vào những vùng binh đao khói lửa nhìn thấy những người bạn phải “ra đi trong tức tưởi” – mắt tôi đã cay đắng và nhiều xót xa cho những số kiếp bọt bèo…
Ngày hôm nay, tôi còn mãi nơi đây để nhớ về cho “người ấy” đã xa lắm rồi, còn mãi nhớ về cho những thằng bạn học ngày xưa, còn mãi nghiêng mình trước những hồn ma đầy dẫy tiếng ai oán, đã xa rồi một thưở rong chơi, xa rồi mái trường đã tôi luyện trong tôi những hoài bão của thân phận con người, xa ngay cả những cơn mưa trong nhiều nỗi nhớ, cơn mưa của mùa hạ, cơn mưa còn xót xa và nhiều tiếc nuối, cơn mưa như hòa lẫn vào những lời giảng của thầy cô mà không thể xóa nhòa đi được, cơn mưa của tháng tư buồn, của tháng sáu mùa thi, của những mùa thi ác nghiệt… mưa vẫn rơi, mặc cho ai đó đã nói lên lời chia tay thân thương, mưa vẫn còn rơi hoài rơi mãi, tràn ngập bước chân ai trên lối về phố vắng….
Tôi không thể nói lên được lời chia tay mùa hạ với bất cứ một ai, một người bạn, một người em trong một lần gặp mặt… hình như đã nói thay giùm cho ai đó câu “Vĩnh biệt mùa hè” – hôm nay tôi xin mượn lại đoạn tình tự của người em gái ĐQQ, một con người cũng đã bắt đầu một mùa hạ và nói lên được lời chia xa… ĐQQ ơi ! người học trò của ngày hôm nay, cho tôi được mượn lại đoạn tình thư của hôm qua mà em đã gửi cho tôi trong cái nhìn luyến lưu và đầy xót xa kia để nói thay giùm tôi với những người bạn, nói thay giùm tôi với một mùa hè hôm nay, vì tôi không thể - và “không bao giờ có thể” nói lên được câu ân tình vĩnh biệt đó…
hãy nói đi em… x
x x
Mùa hạ về, nóng bỏng, trong những ngày nắng rộn rã vàng, trên những con phố ngợp tím bằng lăng, nẻo đường quê rực đỏ sắc phượng, mùa hạ về trong dấu ấn cơn mưa đầu mùa xối xả.
Mưa mùa hạ lại về khi mười bảy tuổi qua sớm bình minh. Mùa hạ cũng là mùa muỗm vào độ xanh nhất. Truyện kể rằng mái tóc thầy trải nhiều mưa nắng. Mái tóc thầy dãi dầu sớm hôm. Mái tóc hoá tán muỗm xanh. Xanh trường của một màu xanh bất tận. Tự bao đời vẫn thế. Một mùa hạ rộn vang tiếng cười. Lắng nghe như ai hát. Tiếng hát êm, trong và nhẹ. Để môi mình cũng khe khẽ. Một khúc hát yêu đời.
Mưa trong vườn muỗm, chơi vơi. Một cơn mưa, lấp lánh nắng, một cơn mưa, lao xao gió, một cơn mưa đến bất ngờ, không báo trước. Ngồi bên cửa sổ, nghe mưa rơi thấy lòng mình nhẹ hẫng. Bỏ quên lời giảng văn, để lòng ngợp một miền mưa trắng ngắt, để lòng miên man trắng trời mưa phủ, trong một ngày mùa hạ thật dịu dàng. Trái muỗm giòn còn đọng nắng vàng, ngơ ngác, rung rinh, như một cuộc dừng chân, bay bay, xoay xoay, nhẹ nhàng rơi - sự trở về với miền đất an lành của những chiếc lá mải miết rụng lưa thưa.
Em lặng nhìn mưa. Mưa lặng nhìn mùa hạ, mùa nắng, mùa xa vắng, mùa thi, mùa chia ly. Chắc hẵn mưa phải buồn lắm những ngày cuối hạ, mưa vẫn mưa rơi, mưa vẫn mưa bay, một chiều mưa ngợp lá vàng. Thảng thốt, tiếng ve kêu xé chiều buồn lộng gió, con ve sầu nhớ mùa hạ trắng, trống vắng, gọi nắng. Mưa trở thành não lòng, mưa hoá dài lê thê.
Ngày em sinh ra là một đêm cuối tháng Bảy, mưa dầm dã như thế. Mẹ đặt tên em tên một loài hoa rực vàng như đốm nắng níu giữ mùa hạ-Hoa Đỗ Quyên. Mười bảy tuổi và những cơn mưa lớn lên. Từ lớp học nhỏ chênh vênh cuối tầng. Như tổ chim sâu hun hút gió. Từ bài giảng văn hắt nắng vàng, từ những bâng khuâng in dấu mùa sang. Màu thời gian trải dài trên mái tóc, nơi trở về bình yên, một cảm giác bâng khuâng oà khóc. Em trở về tóc ướt đẫm một mùa qua.
Em nhận thấy mình chợt lớn khi tất cả đã xa. Khi những cơn mưa tuổi hoa học trò cứ lần lượt đến rồi chợt đi. Ồn ào và dịu êm. Phượng hồng còn mưa mãi, trên vai một người dưng. Rồi dịu dàng nằm dưới đất, ta thẩn thơ đi tìm. Giấu một nỗi niềm chân thật, xôn xao trái tim, trang nhật ký xé bao lần lại viết, một thời tha thiết những vần thơ: Hoa phượng nở bất ngờ hoa phượng rụng
Tiếng ve gần bất chợt hoá xa xôi Mình cũng chẳng biết những cơn mưa sinh ra tự đâu và tự bao giờ nữa. Có lẽ những cơn mưa sinh ra từ khi có bầu trời và những dòng sông vẫn một thời tha thiết gọi và tha thiết hát. Mình nhớ khi bà ở với gia đình, nửa đêm, gió lạnh mà bà lại tỉnh dậy nhìn đất, nhìn trời, nhìn vầng trăng tán. Sáng sớm mình đi học, bà cứ dặn mình phải mang áo mưa. Thế mà mình lại vùng vằng và rốt cuộc thì mình đã để lại áo mưa ở nhà khi nhìn bầu trời vẫn trong xanh. Để lúc về mình bị mưa và cảm để bà lại lo cho mình, mình thương bà quá ! Nhiều khi mình nghĩ cuộc đời của những người lớn như những dòng sông. Và mình được lớn lên như những con sông nhỏ, rồi lớn lên mình cũng sẽ trở thành dòng sông.
Khi mình bắt đầu lớn, những cơn mưa bắt đầu đến với mình vẫn vô tư, hồn nhiên và đáng yêu nhưng bắt đầu những nghĩ suy, mình nhớ khi bạn ấy bị phạt trong trường mình thương bạn ấy kinh khủng, mình bảo bạn ấy phải cố gắng lên! Mình nhớ ánh mắt của bạn ấy khi tựa đứng nhìn mình vào một ngày mưa tầm tã…Dù tất cả đã qua đi, những cơn mưa đã xoá nhoà tất cả nhưng đọng trong ký ức ánh mắt ấy vẫn làm mình nhớ lại…
Mình có một cậu bạn thân, mỗi khi đi học về trời mưa cậu ấy lại khẽ bài hát “Mưa rồi mưa mưa hát mưa đêm buồn con phố vắng tanh ngóng ai về trong mưa “… Cả con bạn thân nhất trần đời của mình nữa, hai đứa đã đi đón biết bao cơn mưa và biết bao mùa mưa qua, rồi nó lại hát cho mình nghe ”mưa về trên khúc hát lắng u buồn đợi bóng hình ai như tìm về một giấc mơ xưa giờ đây chỉ còn kỷ niệm “…
Và đến một ngày trái tim mình loạn nhịp, mình đứng cách xa và nghe người hát, nhìn người cười với những gì không thể nói ra, không gọi tên, nhẹ nhàng như một ngọn gió mang theo ngan ngát hương dịu ngọt nhưng hoàn toàn có thể cảm nhận được từ trái tim đến trái tim. Mình nhớ, người hỏi mình trong một sớm mùa mưa, giữa vòm cây xanh lá và con đường trải dài “Có lạnh không? ”Mình trả lời: ”Cả một mùa đông được sưởi ấm”: Ngày anh ra đi vào một ngày trời chưa có nắng, sương xuống vội vàng, bỏ lại sau lưng phía khoảng trời, miền mưa trắng ngắt…nơi em…Hôm nay lại là một ngày mưa và đêm nay lại là một đêm mưa, một đêm mưa đầu thu nhẹ nhàng và mát trong, mình đã bước sang tuổi mười bảy, muời bảy tuổi lớn cơ nhỉ, có còn nhặt lá làm tiền những trò chơi ? Bao kỉ niệm cứ trở mình với những cơn mưa, mình tự dưng muốn hát :Mưa vẫn mưa rơi trên tầng tháp cổ. Dài tay em mấy thuở mắt xanh xao. Nghe lá thu mưa reo mòn gót nhỏ. Đường dài hun hút cho mắt thêm sầu…
Một giai điệu Trịnh da diết, sao người nghệ sỹ ấy lại luôn mang trong mình một giai điệu buồn đến thế ? Mưa buồn nhưng không lặng im? Mà nhiều khi ào ạt, mà giông gió, mà rít gào. Mình cũng thế. Đôi khi yếu đuối, rồi khóc, rồi lại cười ngay được đấy thôi, mình giống như công chúa lọ lem và cũng giống như cơn mưa, có lẽ mười bảy tuổi của ai cũng có thể là một cơn mưa nhỉ ? Mỉm cười nhé ! mười bảy tuổi tóc dài ơi !!!... (Kỷ niệm và những cơn mưa mùa hạ -Đỗ Quyên Quyên.) Nguyễn Ngọc Hải Mùa hạ - có còn những cơn mưa…______________________________________________
Gửi: Năm 4 15, 2010 3:17 pm Tiêu đề: (Lời reply của
nữ sĩ SaoMai Hạ Nguyên/USA)
Chào Ngọc Hải, Bài viết này gây cho mình thật nhiều cảm xúc. Những năm ấy, những ngày chiến tranh làn tràn vào tâm hồn mỗi chúng ta, những mùa Phượng, những mối tình chưa ngỏ đã vĩnh viễn chia xa, những đôi mắt lặng lẽ nhìn nhau như cố ghi lại những hình ảnh dấu yêu, không biết ngày mai có còn gặp lại nhau không ?. Buồn thật buồn. Hôm nay đọc lại bài viết của Hải mà lòng mình còn xúc động như đang đứng ở sân trừơng hôm nào.
Ngày khai trường có người không trở lại
Sân trường buồn, có kẻ ngóng chờ trông.
Khoác chinh y người về miền miên viễn
Ôm mối tình câm nín mãi ngàn năm. Chúc Hải nhiều sức khỏe và tiếp tục có những bài viết hay cho DD saomaidanang. Thân. HN
_____________________________________________