Trời gió hơi se lạnh, cái lạnh mùa đông của miền Nam có lẽ cũng không đến nỗi nào như cái lạnh của Dalat những năm về trước nữa, cái lạnh hơi se nhưng cũng đủ làm cho người ta rít răng khi đi trên đường… Tôi và Th vẫn rảo bộ chậm rãi trên từng con đường để dẫn đến nhà thờ, vừa đi vừa trò chuyện, vừa ngắm những lồng đèn Noel treo trước nhà của những gia đình có đạo… đêm nay Chúa đã giáng thế làm người… một niềm vui hân hoan có thể đến với nhân loại, với từng tâm hồn. Đi bên cạnh tôi – Th. Vẫn hồn nhiên như một cô gái bé bỏng… đâu đó trong mấy cửa tiệm luôn vang lên những khúc nhạc Giáng sinh, làm tăng thêm niềm vui cho mỗi con người khi đang sống trong một thành phố bon chen và xô bồ này.
Vì còn hơi sớm, Th. Và tôi vẫn chậm rãi trên con đường dẫn đến nhà thờ, tôi chợt nghĩ có lẽ ngôi thánh đường ấy đêm nay chắc lộng lẫy đèn hoa, chắc sẽ ồn ào trong tiếng nhạc, cùng với hình tượng ông già Noel – biểu tượng niềm vui của trẻ thơ… cách nhà thờ độ không xa một dãy người khốn khổ đang ngồi chực chờ vào một sự “rộng lượng” nào đó của những người đi lễ hay dạo chơi đêm Noel; chợt nhiên tôi bỗng nhìn thấy một em bé đang ngồi co ro nơi góc đường phố, cứ mỗi lần ai đi ngang qua thì đưa bàn tay bé nhỏ và gầy guộc cùng với câu van xin:
- Chú ơi, cô ơi, cho con xin một chén cơm đi cô chú.
Biết bao nhiêu người ăn xin ấy, lớn có, già có, trẻ có, nhưng không hiểu tại sao tôi lại chú ý đến người em nhỏ kia ??? Vì còn hơi sớm, nên tôi kéo tay Th. dừng lại trước mặt em bé kia và trò chuyện, nghĩ là cho hết thời gian để vào xem lễ… đáng lẽ giờ này Th. và tôi đã ngồi vào một quán café nào đó để cùng nhau thưởng thức vài dòng nhạc Giáng sinh với mọi người, cùng nhau nhìn ngắm đường phố hoa đèn đêm Noel… nhưng cái hình ảnh em bé ăn xin gầy guộc với vẻ mặt khắc khổ kia đã cuốn hút tôi tự lúc nào; ngồi bên em tôi đã trò chuyện với em thật nhiều…
- Em – nhà ở đâu vậy ?
Em nhìn tôi và Th. với vẻ mặt buồn rầu trả lời:
- Dạ nhà con ở tận ngoài Nha Trang lận, em vào đây với mẹ em đi ăn xin và sống qua ngày…
- Vậy mẹ em đâu rồi ?
- Dạ mẹ em mất cách nay khoảng hai năm rồi, vì cơn bệnh đau tim không có tiền chữa trị…
Tôi và Th. nhìn lại em bé với lòng thương cảm.
- Vậy ba của em đâu ?
- Dạ ba của em mất lâu rồi, mất ngoài quê lận, hai mẹ con không biết làm gì, nên đã vào nơi đây để mong kiếm việc làm, mẹ em thường đi làm thuê làm mướn cho người ta nhưng vì bạo bệnh, không có tiền chữa trị nên mất rồi…
Tôi nhìn về em bé với một sự thương cảm sâu xa nhất, nghe qua câu chuyện, hình như có lẽ Th. cũng cảm được phần nào về cho em với một mảnh đời còn nhiều đắng cay trong một xã hội đua chen sức sống này… Tôi và Th. ngồi chuyện trò với em bé hơi lâu và hỏi han về cuộc sống của người em bé nhỏ… chợt chuông nhà thờ vang lên, tôi lấy ra tờ giấy bạc một trăm ngàn đưa vào tay cho em – tôi và Th. đành đứng lên và từ giã người em bé khốn khổ kia…
------------------------------------
Trong thánh lễ, với một niềm sốt sắng tham dự; nhưng không hiểu tại sao, hình ảnh người em bé ăn xin kia cứ lờn vờn mãi trong đầu tôi – phải chăng, một hình ảnh trong cuộc đời đã làm tôi phải suy nghĩ nhiều trong khi tham dự thánh lễ này, một thánh lễ có thể nói khác hẵn với những thánh lễ bình thường mà chúng tôi thường tham dự, cho dù những lời kinh, câu ca, những lời nguyện trong một thánh lễ có lẽ cũng không xua tan đi cái hình ảnh người em khốn khổ kia thoát ra khỏi niềm suy tưởng của tôi… chợt nhiên tôi tự nghĩ: Tại sao lại còn những mảnh đời như thế ?
Một thánh lễ giữa đường trần hôm nay, với những lời cầu xin cho những con người bất hạnh, lời nguyện cầu cho những linh hồn đã về với cõi nghìn thu, một thánh lễ với những niềm hân hoan và chào đón như đã lãnh nhận một Hồng ân của Thượng đế đang đổ Ơn Lành xuống cho con người hôm nay, nhưng tại sao người em bé non dại kia lại xuất hiện trong cuộc đời này với một sự tối tăm mù mịt cho ngày mai như thế…
Một bài giảng của vị Chủ tế trong thánh lễ đêm Noel này, tôi còn nhớ:
… trong đêm vui cực thánh hôm nay mà tất cả nhân thế đang tận hưởng, thì phía ngoài kia như chúng ta đã thấy, vẫn còn có nhiều nỗi đớn đau và bất hạnh hơn chúng ta, đêm nay Thiên Chúa Ngôi Hai đã xuống thế làm người và ở cùng chúng ta; Ngài đã thương ban cho chúng ta và nhân loại một niềm vinh phúc trong chương trình Cứu chuộc của Ngài, chúng ta cần nên cảm tạ Thiên Chúa đã ban cho chúng ta vẫn còn một niềm vinh phúc hơn những con người bất hạnh khác, để niềm vui đêm Noel sẽ lan tỏa rộng khắp trên dương thế hôm nay…
Với một niềm sốt sắng với một thánh lễ trọng đại như thế - bên cạnh Th. – không hiểu Th. có đồng cảm như tôi với những niềm trăn trở như thế; phải nói một niềm trăn trở đêm Noel khi chúng tôi đang hạnh phúc bên nhau, thì phía ngoài kia vẫn còn có những con người khốn cùng như thế… Th.và tôi cũng lần lượt theo mọi người lên rước lễ… khi về chỗ, riêng tôi đã cầu nguyện với Ngài thật nhiều, Th. đã ngồi, nhưng tôi vẫn còn đứng với những lời nguyện xin Chúa Hài đồng đêm nay về cho người em bé nhỏ kia… Lạy Chúa Hài nhi, xin Ngài thương ban cho chúng con cũng như những con người phía bên ngoài hàng rào của thánh đường luôn được rộng mở với những tấm lòng bao dung, để cuộc đời họ bớt đi những nỗi khốn cùng…
Đêm nay, một hình ảnh Chúa Hài đồng xuống thế làm người, lịch sử nhân loại cũng đã cho chúng ta thấy một thân phận yếu hèn, cũng một mảnh đời cơ hàn như thế với một cái lạnh rét buốt, với một nỗi khốn cùng tận để mở đầu cho chương trình Cứu độ của Ngài, có lẽ có cả mọi người, cũng như tôi và Th. và ngay cả em bé khốn khổ kia…
Niềm vui đêm Noel, một niềm vui Cứu chuộc của Thiên Chúa Ngôi Hai, một niềm vui hạnh phúc trong tôi khi chúng tôi đã bớt đi một chút vui vẻ nào đó để sẻ chia cho những người tật nguyền trên cõi đời này một chút gì đó nhỏ nhoi; chính vì những lúc ấy với niềm vui đêm Giáng sinh này; tôi và hình như cả Th. cũng đã khơi dậy trong lòng một tình yêu sẻ chia với tha nhân ở chung quanh mình, một tình yêu như Ngôi Hai đã Giáng sinh một cách thấp hèn trong máng cỏ Bethlehem, một tình yêu được khơi dậy từ một việc làm nhỏ nhoi với người em bé bất hạnh trong đêm Giáng sinh mà chúng tôi đã được gặp gỡ…
Hình như đâu đó, tôi nhớ lại Thánh Phaolo cũng đã nói: Chính lúc cho đi, là lúc mình nhận lại tất cả… Chính những phút giây như thế thì niềm hạnh phúc đang ngập tràn trong tôi – và hình như cả chính Th. cũng vậy; đêm Noel, đêm thánh huyền diệu, cái đêm mà lòng tôi cảm thấy có một chút gì nhẹ nhõm và khơi xa trong niềm tin hạnh phúc từ Chúa Hài đồng…
Trên đường tản bộ về nhà giữa những ánh đèn xanh đỏ của đêm huyền diệu này; giữa những ánh đèn hoa rực rỡ đang chớp tắt và cháy sáng, chúng tôi vẫn còn nghe rõ một bản nhạc quen thuộc đâu đó vang lên:
Hát khen mừng Chúa Giáng sinh ra đời – Chúa sinh ra đời nằm trong hang đá nơi máng lừa…. ___________________________________
Nguyễn Ngọc Hải