Tổng số bài gửi : 96 Points : 270 Join date : 13/04/2011
Tiêu đề: Dạ Khúc – Chỉ còn nữa ánh trăng tan 28/1/2016, 2:28 pm
Chút cảm nhận về cho hồn Thơ của Dạ Khúc. . ..
Dạ Khúc – Chỉ còn nữa ánh trăng tan
Nếu một khi chúng tôi đã được lời mời tham dự vào các buổi Ra mắt những tập thơ – hoặc được mời thưởng thức với những vần thơ của nhiều người thi nhân – thì có lẽ sẽ có những cảm nhận về cho mỗi con người mỗi lối suy nghĩ khác nhau… Cho dù con người thì ai ai cũng có thể như nhau trong cuộc sống, nhưng qua vần thơ hoặc những áng văn xuôi khi người đó đã trải lòng mình vào những trang giấy… thì có lẽ tâm tư của mỗi con người sẽ không ai giống như ai… Chính vì vậy mà những lời cảm nhận của chúng tôi một khi chiếu rọi qua những vần thơ - chắc sẽ không giống nhau… vì mỗi con người sẽ có mỗi trái tim và mỗi dòng suy nghĩ suy tư khác nhau…
Thi nữ Dạ Khúc.
Còn ở đây – hôm nay khi chúng tôi được chị thi nữ Dạ Khúc giới thiệu và cho trình làng với một vài thi phẩm của chị, cho dẫu chị không ở trong bất cứ nhóm Thi Văn nào… nhưng những lời thơ của chị - một khi đọc qua thì chúng tôi cũng cảm nhận được trong chị còn có những tâm tư dày vò trong mối tình của chị vậy… Viết – để rồi cất đó, Viết để lưu giữ lại cho chính mình một kỷ niệm trong đời, Viết để trải lòng mình trên vài trang giấy cho vơi bớt đi những nỗi sầu, và có lẽ cũng như chính cái nickname của chị - chỉ là những khúc tình ca trong những đêm về, bên ngọn đèn chong mà thôi – có lẽ những tâm tư, những ý nghĩ và những tư duy của mình – đã được chị trải lòng trên những trang giấy – chắc cũng đã vơi biết bao muộn phiền – Tình lỡ, rồi tình đau – trong nỗi đau đương nhiên có những xót xa – chính vì thế mà một khi chị Dạ Khúc đã tiết lộ với chúng tôi chỉ một vài thi phẩm riêng tư của chị - để từ đó qua những vần thơ – chúng tôi đã nhận biết về con người của người thiếu phụ Dạ Khúc chỉ còn lại là những tháng ngày riêng tư lẻ bóng, cho dẫu. . . . .
Nếu một lần nào đó – trong chúng ta đã từng nghe bản tình ca Xin Lỗi Tình Yêu với giọng ca huyền thoại ĐàmVĩnhHưng – có lẽ chúng ta cũng phải thắm thiết hòa mình vào với bản tình ca ấy – còn hôm nay, với thi phẩm Xin Lỗi Tình Yêu của người con gái Dạ Khúc… có lẽ nhìn qua vần thơ… chúng ta cũng có thể cảm nhận được mối tình chia xa của chị chưa có mùa đông lạnh giá – để anh có thể ômem và dìu dắt em đi hết một con đường… còn chị Dạ Khúc hôm nay đã phải Xin lỗi Tình yêu vì cuộc tình của chị đã chia xa và vụt cánh… Lời thơ như chứa chan hết trong chị những nỗi niềm một khi đứng lặng nhìn cho một câu chuyện buồn phải ra Đi không một lời hẹn ước… Nếu ĐàmVĩnhHưng trong tình yêu đã xin lỗi em ngàn lần xin lỗi em…. Thì ở đây câu chuyện lòng của con người Dạ Khúc, chưa nghe được một tiếng xin lỗi nào – mà chỉ biết im lặng đứng nhìn cho một bóng hình xa dần – mờ khuất nẻo chân mây mà thôi…
Xin lỗi anh ! người yêu của em Ngày mai này anh sẽ ra đi Đến chân trời xa lạ viễn phương Bỏ lại em không lời giã biệt Em mãi khóc và buồn đi nhé Rồi vui cười và lau nước mắt khô Nhưng anh ơi ! em phải làm sao Cuộc đời em như đã hết rồi . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Lệ sầu nào mà chẳng gây khổ đau Em đã khóc vì anh và tất cả Nhưng đành thôi số phận đã như thế Duyên kiếp này xin đành dở dang Hẹn kiếp sau có gặp lại chăng ? Sẽ bên anh suốt một đời !!. (Xin lỗi tình yêu – DaKhuc)
Nếu một khi chuyện tình đã bay xa, thì có lẽ lòng dạ ai ai cũng còn những niềm đau cho riêng mình, ở đây qua vần thơ của Dạ Khúc – chúng ta thấy rõ tâm trạng của chị cứ còn mãi đứng lại nhìn về cho một hình bóng, ở đây chúng tôi không biết chuyện tình vỡ tan hay sự chia ly nào đó trong đời chị - nhưng qua vần thơ này – thì chúng tôi thấy người tình dấu yêu của chị sao nỡ đành Ra Đi mà không hẹn ước ngày trở lại – trên đời này có những câu chuyện tình tan rồi hợp – một khi còn nghĩ về cho nhau – còn nhớ nhau… nhưng ở đây chúng tôi không hỏi thêm gì nhiều – vì không dám khơi lại niềm đau của một con người, và chúng tôi luôn tôn trọng trong cái sự im lặng của chị - nhưng những vần thơ hôm nay, thì chúng tôi cũng đã thấy và biết được chuyện tình ngày xưa của chị tan tác như thế nào… hiện nay – chị Dạ Khúc vẫn là một con người bình thường- sớm nắng chiều mưa, vẫn bình dị trong nét đoan trang của người con gái – người con gái của ngày xưa xa rồi – nhưng bây giờ - đôi khi ngồi nhớ lại – có lẽ niềm đau trong chị vẫn cứ trào dâng lên những nỗi niềm… Bởi vì tình yêu mà – ai mà chẳng vậy chứ ! Hôm nay chúng tôi bắt gặp thi phẩm Em Đừng buồn của người thi nữ không chuyên Dạ Khúc, nhưng chúng tôi vẫn nhận thấy trong chị có những nỗi đau nào đó khi khơi dậy trong chị một tình yêu hạnh phúc của một thưở xưa xa rồi… Anh sẽ vụng về đi hết phố cùng em - Em thôi buồn khi mẹ chẳng ở bên - Đỡ em dậy sau những lần té ngã - Những lúc buồn không có ai san sẻ. . . . . Cho đến bây giờ chúng tôi cũng được biết chị đang sống. . . . nhưng trong nỗi cô đơn cứ mãi độc hành cùng chị… và có lẽ chị cũng đã chung thủy với một chuyện tình ngày xưa… và có lúc chị phải nghĩ: Thôi đừng buồn, để cho chuyện ấy trôi dần vào quá khứ… nhưng những lúc nào đó – khi đêm về, trong lời ca của những tình khúc – cứ phải làm cho chị nhớ về chuyện của ngày xưa…
Với thi phẩm Em Đừng Buồn của tác giả Dạ Khúc mà hôm nay chị đã cho chúng tôi xem và nhìn qua, có lẽ trong buổi trò chuyện… chị vẫn còn mang trong mình những nét buồn gợi nhớ, tất cả những thi nhân văn sĩ mà chúng tôi đã thường gặp trong những buổi Hội ngộ, hoặc là những lần Hội trại họp mặt – có lẽ chúng tôi cũng đã cảm nhận được rất nhiều người và có rất nhiều cảm xúc trong nghề nghiệp… nhưng ở đây với con người của Dạ Khúc, chúng tôi còn nhận thấy có nhiều sự khác lạ trong con người của Dạ Khúc như thế… Cho dù câu chuyện tình của hai con người nam và nữ - phải được hòa nhập vào một nhịp sống, cùng chung một nhịp thở và cùng chung một nhịp đập của con tim… nhưng có lẽ ở đây với con người thiếu phụ Dạ Khúc – có lẽ cũng như thế đấy, có khi còn hơn như vậy nữa…. Qua lời thơ nói chung và nhìn riêng về cho thi phẩm Em Đừng Buồn – có lẽ cũng nói lên một lời cuối chân tình của chị… khi trên con phố vắng anh rồi, những lúc buồn chỉ một mình em đơn côi, thôi thì đành chấp nhận cho mình một trái tim đau, và còn nhìn nhận được cho mình với một lần cay đắng.. và sau đó thì EmĐừng buồn chi khi anh đã Ra Đi.. . . . .
Em thôi buồn khi phố chẳng mưa rơi Lang thang dưới ánh đèn mờ ảo Hàng cây buồn bên đường tĩnh lặng Anh sẽ vụng về đi hết phố cùng em Em thôi buồn khi mẹ chẳng ở bên Đỡ em dậy sau những lần té ngã Những lúc buồn không có ai san sẻ Tưởng có anh – một người bạn chân tình Em thôi khóc – thôi buồn vì xa vắng Thôi chối từ vì một trái tim đau Thôi cay đắng vì một lần thôi nhé Đừng buồn chi khi anh đã ra đi... (Em đừng buồn – DaKhúc)
Dưới ngọn đèn khuya – không biết ngoài trời mưa có rơi ? ngày ấy Dạ Khúc đã trải lòng trên những trang giấy, để rồi con tim cứ mãi thổn thức – có lần chị nói: Cứ nghe qua những bản nhạc, là em lại nhớ . . . Sao mà một câu chuyện đời cứ mãi dai dẳng như thế không biết – thế mới biết tâm tư của người con gái Dạ Khúc đã có sự thủy chung trong tình yêu là thế nào, và cũng chính từ đó, tuổi thanh xuân đã qua với một đời say đắm trong tình yêu – để rồi hôm nay chị còn có cái để mà nhớ - Tình qua đi nhưng tình còn ở lại – để cõi sầu mang nặng nỗi tơ vương – dẩu thiết tha cũng hoài mong ngán nỗi – vết lăn trầm nhỏ lệ khóc cho ai… (NNH) Bấy nhiêu thôi, cũng đủ cho một cuộc đời trong tình yêu của một con người như Dạ Khúc – luôn lấy sự thủy chung làm đầu đề cho một sự việc, hiện nay với công việc hàng ngày, Dạ Khúc chỉ là một Công Nhân Viên bình thường với một lối sống bình dị, chân chất như bao nhiêu con người bình thường khác trên cuộc đời này… Chính vì lẽ đó – có lẽ lời thơ của chị không cao sang – không bóng bẫy, mà cái tính hồn nhiên, ngây thơ và chân thật của một con người vẫn cứ bình lặng trôi đi trong cuộc sống… Một câu hỏi mà chúng tôi đã đặt với chị qua điện thoại trong lúc chuyện trò: Có khi nào chị nghĩ với mình thời gian là liều thuốc ? suy nghĩ giây lát sau một nụ cười – chị chậm rãi: Quên hả anh ? có lẽ biết nói sao bây giờ đây hè ! Mà có khi thời gian toàn là những nỗi nhớ, cũng có khi làm cho mình nhớ hoài !!! (cười) – Nhưng trong một tâm tư khắc khoải ấy – có lẽ chúng tôi sẽ hiểu: Đã không là thời gian để quên – mà có khi cứ làm cho chị còn mãi nhớ… Chúng tôi không đi sâu vào vấn đề gia đình hiện nay của chị - và chị cũng không muốn nói gì thêm nhiều ngoài những vần thơ mà do chị đã sáng tác cho mình trong một thời điểm cho đến ngày hôm nay… với một số lượng khiêm tốn chưa đến trăm bài… nhưng chúng tôi biết: đó là một sự trải dài với một nỗi lòng của chị, bởi vì trong tình yêu. . . ai mà không có cho mình những nỗi nhớ nhung và xót xa, có ai được một lần yêu ai mà trọn vẹn cho từ đầu đến lúc kết thúc và vinh dự bước lên xe hoa… thì với chị Dạ Khúc chúng ta hôm nay cũng vẫn thế mà thôi…
Viết xong! Chẳng dám đọc lại bài Em viết tặng anh giữa mùa hoa Khi tình ta chẳng còn như ngày ấy Kỷ niệm xưa sao ngọt ngào biết mấy Cứ dâng trào trong nỗi nhớ không tên Em chẳng còn đường hoa sữa dạo chơi Em chẳng còn vần thơ viết vội Em trở về với những trang văn Anh ở lại với đọa đày nỗi nhớ Tình yêu mình như một giấc mơ xanh Suốt một đời em nâng niu gìn giữ Viết xong rồi Chẳng buồn xem lại Nước mắt nào xóa sạch những niềm đau Khi chúng mình đã tự để mất nhau. (Viết cho em – DạKhúc)
Giờ đây – chúng tôi cũng xin mượn lại một thi phẩm (không biết tác giả) để minh họa cho bài viết này về với con người chung thủy của chị Dạ Khúc hôm nay – Nếu một mai nào đó – chính tác giả thi phẩm này có đọc được bài viết này của chúng tôi thì hãy thông cảm cho chúng tôi một lần vì chưa xin phép – nhưng hy vọng rằng sự đồng cảm của những con người yêu thơ văn – có lẽ tác giả bài Nếu anh tan vào em chắc cũng sẽ thông cảm – người viết bài – xin một lần đa tạ trước…
(Hình minh họa do NNH thiết lập)
Có lẽ phải chảy tan cho một tình yêu để rồi chúng ta còn được hòa quyện trong nhau như một loài thú hoang đang quấn quýt bên nhau trong tình yêu nồng cháy…Ước nguyện của một thời trong tình yêu của một đời – ai cũng thế, cứ mãi say đắm và cho tình yêu là rang buộc bởi những sợi tơ hồng… hay là tình là một ngọn nến – thắp sáng lên cứ cháy hoài cháy mãi trong tình yêu ấy, nhưng có ngọn nến nào mà cháy mãi với những dòng thời gian vô tận đâu ! nếu không là ngọn nến thì cũng chỉ là ngọn gió, xô mãi sóng biển vào bờ cát… nếu trong một con sông nhỏ cứ mãi lăn tăn theo từng gợn nước để muốn làm con sóng vỗ vào mạn thuyền – thì câu chuyện tình của Dạ Khúc đôi khi cũng muốn còn lên tiếng… Để rồi – khi mọi thứ sẽ qua đi, thì cũng chỉ còn tình yêu và con tim ở lại – Nếu dạ khúc cho tình nhân viết lên ngày đó cho sóng tan trong bờ, thì những vần thơ của Dạ Khúc hôm nay chắc cũng đã có thể có một đoạn kết quá sớm với độ tuổi thanh xuân của người con gái, nếu câu chuyện tình của ai mà Đỗ Lễ đã viết để nói lên cho một người con gái sang ngang khi xuân chưa tàn…? Hay với mười bài tình khúc Không Tên của Vũ Thành An cũng đã nói lên cho thận phận người con gái nào đó để rồi cứ mãi ôm những niềm đau trong đời người… Chính vì thế mà hôm nay người ca sĩ ĐàmVĩnhHưng cũng đã nói lên trong nước mắt nhỏ giọt lệ sầu trong tình ca Xin Lỗi Tình Yêu, để rồi làm cho chị Dạ Khúc của chúng ta cứ còn mãi khắc khoải bi ai !!!
Dẫu biết tình yêu là đắng cay, xót xa và những nỗi niềm trăn trở - nhưng sao con người chúng ta vẫn cứ chạy theo tình yêu là một góc khuất để từ góc khuất đó gây ra những giọt lệ sầu cho mỗi con người theo những hoàn cảnh ? Có ai giải nghĩa được tình yêu – Nghĩa lý gì đâu một buổi chiều – Nó chiếm hồn tôi bằng nắng nhạt – Bằng mây nhè nhẹ gió hiu hiu (Nguyễn Bính) - nhưng sao với chị Dạ Khúc và những con người của chúng ta hôm nay ai ai cũng tự đánh thức mình khi bước vào cho những con đường tình như thế… Con đường có nắng vàng, có lá mùa thu rơi rụng, có từng hạt mưa bay, có nắng trải dài – và những bước chân đi qua để lại biết bao kỷ niệm, và có khi tình yêu đã làm cho hai trái tim hòa cùng một nhịp sống và tan loãng trong nhau… bài thơ vô danh của ai đây – mà chúng tôi đã bắt gặp, có thể một khi chúng tôi đưa lên đây để minh họa cho dòng tư tưởng của chúng tôi khi viết về cho chị Dạ Khúc… để rồi nay mai khi chị được nhìn nhận đối diện với bài viết này… Chắc chị Dạ Khúc cũng sẽ còn chút ngậm ngùi ngỡ ngàng nào đó trong chính tâm tư mình… Khi được phép viết bài về cho chị Dạ Khúc – thể theo lời yêu cầu của chị - là xin đừng đưa những bức ảnh chân dung của chị lên đây… Và chúng tôi cũng đã đồng ý như thế - và hình như đây là người thi nữ thứ ba mà chúng tôi đã gặp là khi viết bài thì xin người viết được “giấu mặt” tác giả của những thi phẩm như thế, và chúng tôi cũng đã làm theo lời yêu cầu của chị vậy…
Thơ ca – là một cái gì đó trải lòng mình trên dòng thời gian của cuộc sống – Dạ Khúc của chúng ta cũng như thế… những dòng thơ của chị có sự khiêm tốn trong một cái bình dị chân chất của cái nét làng quê trên mảnh đất phồn hoa đô hội này mà chúng tôi đã gặp gỡ… Có lẽ với chị chỉ yêu cầu xin cứ mãi thời gian thoi đưa… cho chị một chút nào đó lặng thầm, để Dạ Khúc cứ còn mãi những niềm tiếc thương như thế - có khi là một điều hay của một con người !!! Chính vì vậy, chúng tôi xin được phép quý độc giả là cho chúng tôi được phép đăng lại nguyên văn của thi phẩm Nếu Anh tan vào Em lên trên đây – ngõ hầu cũng như chúng tôi đang lấy một ngọn gió lùa nào đó ngoài trời mây xa thẳm – để tô điểm thêm cho vần thơ của chị Dạ Khúc thêm một nốt nhạc mà trong những bài ca trữ tình của ngày ấy và bây giờ - cứ mãi vang vọng trong trái tim của Dạ Khúc với những nỗi niềm nhớ nhung như thế. . . .
Nếu anh tan vào em
Anh ơi! Nếu tình yêu là sợi dây Em sẽ không chằng, không buộc Mà em sẽ giăng những con đường phía trước Nơi anh đi qua, nơi em sẽ đến Và nơi em ước nguyện! Nếu tình yêu là ngọn nến Mà không, ngọn nến sẽ chóng tàn! Nếu tình yêu là thời gian Vô tận... Để còn yêu em cả khi chết đi rồi Nếu tình yêu là ngọn gió ngoài khơi Xin đừng thổi sóng xô vào bãi cát Biết đâu, sóng lạnh dưới chân em!
Nếu tình yêu là một bóng đen Xin đừng hiện hình sẽ làm em sợ Chỉ nên giữ bình yên cho em ngủ Đầy căng những giấc tròn!
Nếu tình yêu là một mầm non Xin đừng vội lớn lên Cứ mãi là nụ trên cành buổi sáng Với sương mai và nhuộm sáng bình minh Nhưng anh ơi ở trong trái tim mình Tình yêu sẽ không như là nếu!
Và một điều mà chắc ai cũng hiểu Yêu là thương là nhớ là hờn Là buồn là vui, là trống trải cô đơn Là nuối tiếc khi không còn nhau nữa Là mầm non già lên khi hoàng hôn gõ cửa Là cách xa, đau đớn, nát lòng Là lạnh lùng, chia biển ngăn sông Là tất cả hạnh phúc và đau khổ! Em biết không tình yêu là thế đó Nên xa nhau cũng đâu có lạ thường Nếu vầng trăng cũng biết cô đơn Anh sẽ cắt chia phần em một nửa Để em biết tình mình không như lửa Vẫn cháy lòng cả khi đã mờ xa
Khi trên trái đất mọi thứ đã đi qua Vẫn còn trái tim người và tình yêu ở lại Hoá vào nỗi nhớ về nhau Dù chẳng bao giờ ta ở bên nhau Hay đang ở cùng nhau mãi mãi Thì giông bão cũng chẳng thể cuốn đi
Những điều anh chưa kịp nói Và những điều làm em bối rối Những giấc mơ dang dở, lạnh lùng Những nỗi đau ở lại sau lưng Những niềm vui còn đang phía trước Nếu có thể anh tan vào em được Em sẽ làm dòng máu trái tim em!.
Nhưng hôm nay – một khi chúng tôi cứ còn mãi ngồi đây để viết về cho những con người mang những tâm trạng khác nhau, thì có lẽ với con người của thi nữ Dạ Khúc hôm nay mà một khi chúng tôi được chị cho phép viết về cho chính chị với những đoạn tình sầu này, không giống như bao con người khác… Dạ Khúc vẫn còn là mãi mãi những dạ khúc buồn của lòng mình trong cuộc sống này… Vẫn còn là những đoạn tình sầu mà chị cứ còn mãi đi tìm… Đến đây khi nhạc khúc Thương Hoài Ngàn Năm được cất lên… thì có lẽ trong thâm tâm của chị Dạ Khúc vẫn cứ còn mãi cho mình một mối tình câm nín… mà có lẽ ngày hôm nay chúng tôi mạo muội nói lên giùm cho chị - nói lên một con người của người con gái Dạ Khúc – mà cuộc đời chị cứ mãi còn mang những dạ khúc sầu buồn qua những vần thơ… và hôm nay khi viết xong bài này trong lúc này… thì chúng tôi đã điện thoại cho chị và mời chị cứ nghe lại bản nhạc đau thương ấy – trong điện thoại, có lẽ với lời nói của chị cứ mãi nghẹn ngào… thì chúng tôi biết chị cũng đang ngậm ngùi và cứ để cho những dòng lệ sầu tuôn rơi… Có lẽ khi Dạ Khúc đang nghe bản nhạc này… thì chị còn mãi mang nặng cho mình một câu chuyện tình đã qua với nhiều nỗi xót xa và đắng cay như thế… Nhưng chị vẫn nói: Em đang nghe đây mà… và có lẽ ngày hôm nay khi chị đang ngồi nghe lại một nhạc phẩm đang nói lên nỗi lòng của chính mình, thì bản tình ca này đây… chúng tôi cũng cảm nhận được Lệ nào tuôn rơi để khóc thương cho một chuyện tình… và chúng tôi biết như thế !!! để rồi có lẽ với Dạ Khúc cũng như chúng tôi hôm nay – hai phương trời cách biệt – cả chúng tôi và chị Dạ Khúc – vẫn còn mãi lắng nghe lại những lời của một bài ca: Anh nói sẽ đưa em đi suốt cuộc đời, mà sao không đưa được em đi..... Anh nói sẽ ôm em khi gió đông về, mà giờ đây chỉ mình em bước trong mưa....
Và có lẽ, có khi chỉ nói một lời xin lỗi ấy trong tình yêu – thì cõi lòng chị Dạ Khúc cảm thấy nhẹ nhàng hẵn lên, để chị còn mãi cứ đứng lặng nhìn – nhìn về cho một chân trời xa thẳm với một bóng hình của người mình yêu dấu….
NguyễnNgọcHải
______________________________
Xin lỗi Tình yêu Sáng tác: Minh Nhiên - Trình bày: Ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng