Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.



 
Trang ChínhTrang Chính  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

 

 Nợ đời những chiếc lá rơi !

Go down 
Tác giảThông điệp
Hoang Hai




Tổng số bài gửi : 13
Points : 37
Join date : 19/09/2017

Nợ đời những chiếc lá rơi !  Empty
Bài gửiTiêu đề: Nợ đời những chiếc lá rơi !    Nợ đời những chiếc lá rơi !  Icon_minitime19/9/2017, 8:59 pm

Bài cảm xúc về cho một thi phẩm của nhà thơ QuýLộcĐại 

Nợ đời những chiếc lá rơi !

Chúng tôi còn nhớ ngày Hội trại sáng tác Văn thơ tại PhanThiet năm 2013 với bài: HoaTimNgayXua-Cònlặng lẽ những dấu chân ( http://runglathap.forumvi.net/t687-topic ) một bài viết – để nhớ về cho chị Kim Chi hiện đang cư ngụ tại Vùng đất đỏ miền Đông, thì hôm nay,nhân vô tình nhìn lại cho một thi phẩm “Ta còn Nợ” của nhà thơ Quý Lộc Đại hiện cũng đang ngụ tại vùng đất mà quanh năm đầy hoa trái… 

Nợ đời những chiếc lá rơi !  <a href=Nợ đời những chiếc lá rơi !  21769810" />
Nhà thơ - Sư huynh SaoMai Quý Lộc Đại 

Có lẽ cái tên QuýLộcĐại vẫn còn xa lạ lắm với những người con nhà Mẹ SaoMai của chúng ta . . . Sau này khi chúng tôi tìm về cho những hồn thơ, thì chúng tôi được dịp biết thêm những tâm hồn thi nhân SaoMai như đang còn ẩn mình dưới những tán lá cao su của miền Đông Nam Bộ như Ngọc Dung Trần, Trần Ngọc, hoặc KimChi-HoaTimNgayXua. . . và rồi hôm nay đây chúng tôi vô tình được gặp thêm người thi nhân QuýLộcĐại này – để rồi chúng tôi và tất cả chúng ta, đâu đó còn có và rất nhiều những con người con nhà Mẹ SaoMai đang còn ẩn mình trong lá. . . 

TA CÒN NỢ

Ta còn nợ...
Những vòng đau nghiệt ngã.
Vạn trái sầu giáp hạt tháng năm qua.
Có đôi khi một chút để gọi là.
Tô duyên thắm cho tình cà dưa muối

Còn nợ lắm...
Những đêm dài thức trắng
Aó rong rêu bó gối dưới trăng mờ
Rồi gục đầu thâm tím những vần thơ
Đầy oan trái...dập bầm cho tàn cuộc

Ta lắm nợ
Ly buồn lên khói thuốc
Quyện ngàn đau...Thục Đế lắm canh dài
Ngậm ngùi nào...cho tình lắm bạc phai?
Sương trắng đục...mảnh hồn treo gió buốt.

Ta còn nợ...
Biển sông dài heo hút
Hải âu chiều bạc thếch mái đầu hoang
Sóng ngàn khơi réo gọi khúc bẽ bàng
Thân áo rách...nên ta còn nợ lắm.

QúyLộcĐại

Chúng tôi nhớ lại một bài viết cho thi sĩ SM Nguyễn Vân Thiên với: Vân Thiên- Còn mãi nỗi vấn vương ( http://saomaidanang.com/diendan/viewtopic.php?t=3953 ) (NgNgHai) cũng đã có đoạn trong bài Mắc Nợ của anh ấy; thì hôm nay với thi phẩm Ta Còn Nợ của thi nhân QuýLộcĐại cũng cho chúng ta thấy về một đời con người sao mà cứ mãi còn những cái trần ai, hay với thi phẩm Ta còn Nợ anh của tác giả TrầnNgọcDung, thì chúng ta thấy ai đó 9bất cứ ai) sống trên đời này cũng còn những cái Nợ trần của một kiếp người… Nếu người Cố Nhạc sĩ Anh Bằng với ca khúc nổi tiếng Anh còn Nợ em, thì một dấu ái của tình yêu với những chiếc lá rơi, với một dòng sông hay ghế đá công viên, thì đó là một chút tình yêu lãng mạn – để ca ngợi cho tình yêu đó một niềm hạnh phúc còn thầm kín nhưng chưa kịp nói ra, thì hôm nay với thi nhân QuýLộcĐại cũng vẫn còn kêu lên giữa mùa thu rụng lá là Ta còn Nợ với cuộc đời những vòng đau nghiệt ngã như thế ! Vạn trái sầu trong khổ thơ thứ nhất - ở đây là trái đắng của tình yêu ? hay là mật ngọt của một trái tình sầu riêng lẻ ! nhà thơ QuýLộcĐại viết lên trong khi nơi miền Đông có nhiều hao trái và những chiếc lá cao su rơi xào xạc trong rừng già như lời than oán về cho một câu chuyện tình của đôi tình nhân. . .

Cái Nợ của Nguyễn Vân Thiên, cái Nợ của Trần NgọcDung, có lẽ khác với cái Nợ của thi nhân QuýLộcĐại hôm nay là cái nghiệt ngã và đau xót, khác với những lời bi ai trong cuộc đời với một câu chuyện tình chưa vuông tròn – để rồi cho dù cái nắng ấm kia, trên đỉnh núi Chứa Chan mà những áng mây còn bao phủ che mất cả lối về, hay dòng nước cuốn của dòng sông Ray chưa thể nói hộ nên lời ở nơi một thị trấn nhỏ kia, mà hồn người thi nhân QuýLộcĐại đã viết lên như thế !

Ta còn nợ...
Những vòng đau nghiệt ngã.
Vạn trái sầu giáp hạt tháng năm qua.
Có đôi khi một chút để gọi là.
Tô duyên thắm cho tình cà dưa muối
. . . . . .. . . . . . . . . . .

(QúyLộcĐại – Ta còn Nợ)

Tôi còn nhớ có một lần, vào ngày 13/09/2009 – trong buổi họp mặt Cựu Học sinh SaoMai tại Saigon, ngày hôm ấy trời mưa to, mưa hình như cũng thấm ướt cả cõi lòng những ai đang về nơi xa ấy… chiều hôm ấy trong một đỏan khúc: “Một chút tình ca” – mà tôi cũng đã cảm nhận về cho những người con SaoMai hôm nay còn lại trên mảnh đất miền Nam này… trong bài đã có đoạn: 

Lòng người là thế – bởi vì ngày mai trong đám xuân xanh ấy – có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi… bỏ đi cả những mối tình sầu vô vọng, bỏ đi cả một thời nắng chạy tung tắng bay vờn lên mái tóc, của một thời thơ ngây, hồn nhiên và hoang dại…. 
Ngày hôm nay, chính tôi còn ngồi lại để còn nghe những bản tình ca muôn thưở của một thời SaoMai, nghe lại từng điệp khúc hồng, trong những tiếng nhạc du dương mà trầm lắng, im ắng quá, tự nhiên quá, để rồi chính trong mỗi con người đều “mắc nợ” cho một kiếp người. Mắc nợ như chàng Trịnh đã mắc nợ cuộc đời với những tình khúc còn nhạt phai, nợ cuộc đời với những huyền thoại chưa trôi đi vào dĩ vãng, nhạt phai chưa hẵn là những dấu hằn, bởi vì Mưa vẫn mưa rơi trên tầng tháp cổ… dài tay em mấy thưở mắt xanh xao…nghe gió thu mưa reo mòn gót nhỏ…Nợ! Nợ đường trần, nợ trần ai, nợ của người thương và nợ cả cuộc đời còn vô vọng, nợ của mấy kiếp nhân sinh, nhưng rừng xưa đã khép lại rồi mà em vẫn chưa quay về, hay em còn mãi ra đi…  

Ta mắc nợ mùa thu 
Bài thơ lá rụng sương mù 
Ta mắc nợ ai – bao năm rồi chưa trả nổi 
Một nụ cười má lúm đồng xu

(Mắc nợ - NguyenVanThien.) 

NguyenVanThien đã mắc nợ cuộc đời cũng giống như anh chàng Trịnh còn mắc nợ của những cuộc tình, làm sao trả nổi đây? Nợ đủ thứ, nợ chuyện tình, nợ trần ai còn nhiều cay đắng của những cõi nhân duyên, nợ cả thầy cô, nợ cả bạn bè, và có khi nợ cả những con phố… VânThiên ơi làm sao mà trả cho hết bụi đường trần… ? 

Chúng mình mắc nợ mẹ hiền lời ru 
Mắc nợ thầy cô 
Một dấu chấm câu không đặt đúng chỗ 
Mắc nợ bạn bè 
Một lần vẫy tay cuối phố 
Mà một đời trả mãi chắc chi xong
 
(Mắc nợ - NguyenVanThien.) 

Làm sao trả hết đây VânThiên? Nợ gì mà lắm thế, hỡi cậu học trò ngây dại của ngày xưa – ai biểu vay làm gì mà bây giờ trả không nổi… ai biểu gặp nhau làm chi để bây giờ phải ôm mộng sầu thiên thu … Nhưng vẫn là thế, vẫn là những anh chàng ngây ngô từ lứa tuổi học trò khờ dại khi chiêm ngưỡng trước những cuộc tình, hồn ai đâu cho tôi tình vô vọng, để rồi nay nợ mãi sầu thiên thu, phải vậy không VânThiên – một con người mà ngày nào họp mặt tôi cứ tưởng là “hồn ma của chàng Trịnh hiện về” trong cõi phù du này …

(Trích đoạn trong bài viết; Vân Thiên-Còn mãi nỗi vấn vương - NgNgHai)

… Thì hôm nay trong bài viết này của chúng tôi – là chúng tôi đang viết về cho người thi nhân SaoMai QuýLộcĐại, chứ không phải cho VânThiên nữa, không phải cho TrầnNgọcDung nữa hay viết về cho một ai khác - ở đây chúng tôi đang nhìn về một Cái Nợ của thi nhân QuýLộcĐại đang mắc nợ chính với cuộc đời của mình – nợ với những đêm dài – nợ niềm suy tư dưới ánh trăng mờ - nợ với những vần thơ và cái nợ cho ngày tàn của ngục thất – chừng đó chúng ta cũng nhận thấy trong con người của QuýLộcĐại hiện đang có một cái triết lý Sống thật sâu xa, cái triết lý mà chúng tôi tạm cho đó là một nỗi ưu tư trầm lắng của chính cuộc đời mình – có lẽ anh QuýLộcĐại cũng đã nhìn nhận ra điều này trong cái vô thường của hôm qua và hôm nay !

. . . . . .. . . . . . . . . . .
Còn nợ lắm...
Những đêm dài thức trắng
Aó rong rêu bó gối dưới trăng mờ
Rồi gục đầu thâm tím những vần thơ
Đầy oan trái...dập bầm cho tàn cuộc
. . . . . .. . . . . . . . . . .

(QúyLộcĐại – Ta còn Nợ)

Nếu nói về cái điển tích về loài chim Đỗ Quyên từ xa xưa – hôm nay chúng tôi xin được mạn phép nhắc lại: 
Trong nền văn thơ chúng ta thường đọc thấy hình ảnh con chim Quốc được diễn tả rất nhiều.  Con chim Cuốc còn gọi là con Quốc Quốc.  Tiếng Hán gọi là Đỗ Quyên, Đỗ Vũ, hay là Tử Quy, nó thường kêu vào lúc đêm trăng thanh vắng của cuối xuân, sang hạ.  Giọng kêu ai oán, buồn thảm não nuột, gợi hồn người lữ khách tha phương nhớ quê hương đến da diết đứt ruột, chim Đỗ Quyên có một điển tích rất huyền thoại và lâm li.

      Vào thời Xuân Thu có một nước gọi là nước Cổ Thục nằm sâu trong vùng thung lũng sông Hán Thủy chịu ảnh hưởng từ các nền văn hóa của nước Sở và nước Ba, theo truyền thuyết cho biết có một vị vua tên là Đỗ Vũ hiệu là Vọng Đế hay còn gọi là Thục Đế.  Thục Đế có một viên tướng tên là Miết Linh, Miết Linh có người vợ rất đẹp.

      Một hôm Thục Đế xa giá chơi Ngự Hoa Viên tình cờ gặp được vợ của Miết Linh, ông vua đa tình này đã ôm lòng tương tư trăng gió.  Mùa đông năm đó mưa nguồn ào ạt tràn vào sông Hán Thủy, nước dâng ngập cả làng xóm, ruộng đồng.  Thừa dịp đó Thục Đế ra lệnh cho Miết Linh đi cứu lũ nhằm mục đích mưu đồ tư tình với vợ của Miết Linh.  Sau đó Miết Linh biết được, Thục Đế cảm thấy hổ thẹn về hành vi bất chính của mình đành nhường ngôi cho Miết Linh rồi cùng vợ của Miết Linh mai danh ẩn tích, lúc đó vào khoảng tháng hai âm lịch (tháng tư dương lịch).

      Thời gian trôi qua cuối cùng vợ của Miết Linh cũng trốn Thục Đế trở lại với Miết Linh.  Nên vào những đêm trăng buồn của tháng hai, Thục Đế trong cô đơn, một mình hối hận về những hành động của mình và tiếc nhớ ngai vàng da diết.  Chao ôi! xưa nay “anh hùng nan quá mỹ nhân quan.”  Thục Đế lâm bệnh và chết đi hồn hóa thành chim Đỗ Quyên kêu thảm thiết vào những đêm trăng mờ của cuối xuân…


Đó là câu chuyện tích của con chim Đỗ Quyên và liên quan đến nhân vật Thục Đế - ở đây trong thi phẩm “Ta còn Nợ” của QuýLộcĐại cũng đã một lúc nào đó nhớ về cho nhân vật Thục Đế vì mê muội trong tình yêu để rồi phải nhỏ lệ và tiếc nuối cho một đời của mình… QuýLộcĐại cũng đã nêu về một câu chuyện buồn của Thục Đế - và khơi lại một nguồn đau để trong thi ca hôm nay những con người hậu thế như chúng ta cũng phải suy gẫm và nhìn nhận lại Quyện ngàn đau...Thục Đế lắm canh dài - Ngậm ngùi nào...cho tình lắm bạc phai?  Cũng có thể vì quá thương tiếc một ngai vàng mà Thục Đế đành phải cho một câu chuyện lòng đi vào một thiên tình sử của chính mình, và để rồi muôn đời muôn kiếp chính mình phải nợ lạimột kiếp ngàn thu - ở đây với ly café, với làn khói thuốc bay tỏa – một tình sử đã được ghilại trong một món Nợ đời mà đã làm sụp đổ cả một ngai vàng, Tình yêu và quyền lực, cay đắng và xót xa, buồn thảm và ngậm ngùi – có lẽ thi nhân QuýLộcĐại cũng muốn nói lên trong một thì phẩm để rồi khi chiêm ngắm – đó là một triết lý để răn đời qua một điển tích bằng chính lời thi ca của mình vậy !

. . . . . .. . . . . . . . . . .
Ta lắm nợ
Ly buồn lên khói thuốc
Quyện ngàn đau...Thục Đế lắm canh dài
Ngậm ngùi nào...cho tình lắm bạc phai?
Sương trắng đục...mảnh hồn treo gió buốt.
. . . . . .. . . . . . . . . . .

(QúyLộcĐại – Ta còn Nợ)

Một đời, có lẽ nhà thơ cũng còn cứ mãi hoang du nhiều lắm – một Cựu học sinh – đến nay cũng đã là một lớp người đã đi sâu vào bóng hoàng hôn nơi miền thôn dã xa xôi ấy – người thi nhân của chúng ta đôi khi nào đó vẫn còn nhìn về cho khía cạnh của đời mình một chút hồi ức – nếu ngày xưa chỉ là những cô cậu học trò nhỏ nhắn trong sân trường với những bàigiảng, bài học và bụi phấn – thì mái tóc ai đó ngày hômnay cũng đã thấm ướt những sương chiều trong một đời của tiềm thức, có lẽ với Ta còn Nợ của thi sĩ QuýLộcĐại ngày hôm nay – anh cũng còn ngồi đó bên làn khói thuốc và những ly đắng của đời mình – để nhớ về cho một hồn xưa, hồn xưa ấy nay đã ra đi về phương nào – mà lòng người thi nhân của chúng ta chỉ còn lại trong hoài niệm với những d6áu chân mà thôi – Một đời người một rừng cây – có lẽ người nhạc sĩ Trần long Ẩn cũng đã nói lên cho chính thân phận của một đời – mà hôm nay những tán cây trong cánh rừng miền Đông này chỉ còn những la vàng xơ xác – ngày xưa một ngọn gió nào bay qua khung cửa lớp để làm mái tóc ai đó còn mãi bay – thì hôm nay người thi nhân QuýLộcĐại vẫn còn ngồi đây để nhìn về cho những chiếc lá rơi theo chiều gió .

Miền Đông Nam bộ - của một người chị KimChi-HoaTimNgayXưa sao mà cứ mãi còn trầm tư và sầu lắng, một QuýLộcĐại vẫn còn nhìn về cho một huyền thoại của ngày xưa, và có lẽ cũng một con người của NgNgHai chúng tôi vẫn còn nghe đâu đó bản tình ca Rừng lá thấp, hay của người con gái miền thôn dã Hà Vương, Hoa Phạm hay một ai đótrên một mảnh đất tình người như thế ???

Một đời với một câu chuyện lòng sao mà cứ còn mãi niềm đam mê nhân thế, để cho hồn thi sĩ QuýLộcĐại, hay Hà Vương, và có khi những nỗi niềm của TrầnNgọc. . . những con người đang trong với bóng chiều của một mùa thu hôm nay… nhưng mùa thu ấy sao cứ mãi còn những chiếc lá rơi, sao mà những ngọn sóng cứ réo gọi khúc bẽ bàng ! Một buổi chiều, một đời và một thời con người của tất cả chúng ta sẽ qua đi, chỉ còn lại trong ngày qua một chút gì đáng nhớ và những ký ức ấy có còn lưu lại đến ngày mai hay không – Có lẽ “Ta còn Nợ” của người thi nhân QuýLộcĐại chắc cũng đã nói lên câu trả lời như thế rồi !!!

. . . . . .. . . . . . . . . . .
Ta còn nợ...
Biển sông dài heo hút
Hải âu chiều bạc thếch mái đầu hoang
Sóng ngàn khơi réo gọi khúc bẽ bàng
Thân áo rách...nên ta còn nợ lắm.

(QúyLộcĐại – Ta còn Nợ)

Nếu một lúc nào đó, chúng ta thử nhìn lại về cho những hồn thơ SaoMai nói riêng và những hồn thơ của các trường khác trong Liên Trường Quảng Đà nói chung, có lẽ chúng ta vẫn còn nhìn thấy những ánh hào quang SaoMai như vẫn còn tỏa sáng đâu đó trong giới Thi ca văn đàn cho một Làng Văn quê nhà, ở đây chúngtôi không tiện nêu lên những tên tuổi lớn của ngôi trường SaoMai thân yêu – nhưng đâu đó, có lẽ nơi miền cao nguyên gió ngàn gió vẫn còn thổi, hay nơi những phố thị hoa đèn, nơi những miền quê còn có những hạt mưa bay… sẽ còn đâu đó những hồn thơ mà chúng tôi chưa nhận thấy, ở đây vùng đất đỏ miền Đông, nơi mà chúng tôi đã từng đi qua và lưu dấu lại nhiều ký ức trong đời, có lẽ, từ những vần thơ, trong vần thơ ấy còn chứa đựng biết bao nhiêu nổi buồn chưa thể tả hết được, cuộc đời và tâm hồn là hai trạng thái luôn kiến tạo cho chính tư duy của mình để viết lên trong những vần thơ nhiều và rất nhiều những cảm xúc, có lẽ chính vì vậy – mà một TrầnNgọcDung, một TrầnNgoc, một Kim Chi-Hoa Tím Ngày Xưa…. Và còn ai nữa trong giới thi ca SaoMai mà hôm nay chúng tôi được biết đến… có lẽ với trong tác phẩm “Còn mãi Bóng Hoàng Hôn” của tác giả NgNgHai mà chúng tôi cũng đã phát hành. . . thì bây giờ chúng tôi còn rất nhiều bài viết nữa, còn nhiều cảm xúc nữa, để viết lên cho những người anh, người chị và còn nhiều bạn bè khác, một thi nhân QuýLộcĐại hôm nay của chúng ta sau lớp lá ủ kín mùa thu, bây giờ có chút gió, chút nắng chiếu rọi – như ngày nào mà chúng tôi đã viết về cho chuyến công tác vùng cao nguyên với những bài viết – thì ngày hôm nay những khoảng thời gian cuối của một đời người – chúng tôi cũng phải còn đặt bút và viết về cho những người con nhà Mẹ này với những chút cảm xúc khi qua những bài thơ của những tâm hồn đó. 

Hôm nay tôi đã viết về cho người anh em QuýLộcĐại, cho TrầnNgọcDung, cho TrầnNgọc, và đã viết về cho chị KimChi- HoaTimNgayXua, cũng như về cho người em gái HàVương nơi miền thôn dã rừng sâu lá thấp. . . Không biết ngày mai kia nào đó, chúng tôi còn được phép viết về cho một hồn thơ SaoMai nào nữa hay không ???

NguyenNgocHai

Nợ đời những chiếc lá rơi !  <a href=Nợ đời những chiếc lá rơi !  21698010" />Nợ đời những chiếc lá rơi !  <a href=Nợ đời những chiếc lá rơi !  21850310" />
Về Đầu Trang Go down
Hoang Hai




Tổng số bài gửi : 13
Points : 37
Join date : 19/09/2017

Nợ đời những chiếc lá rơi !  Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Nợ đời những chiếc lá rơi !    Nợ đời những chiếc lá rơi !  Icon_minitime19/9/2017, 9:01 pm

Về Đầu Trang Go down
 
Nợ đời những chiếc lá rơi !
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Những Điều Muốn Nhớ, Những Đều Muốn Quên
» Kính mừng Đại Lễ Phục sinh 2011
» NHỮNG BÀI HỌC HỮU ÍCH CHO BẠN VÀ CHO TÔI
» Nhớ về Thầy qua những vần thơ
» Từ những bản nhạc.

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
 :: VĂN - THƠ :: Bạn Đọc Viết-
Chuyển đến