Nguyen Ngoc Hai
Tổng số bài gửi : 96 Points : 270 Join date : 13/04/2011
| Tiêu đề: Sương mù ai giăng lòng phố thị. 15/9/2016, 7:46 am | |
| Đến hôm nay – có lẽ chúng tôi lại được bay về trên phố thị của xứ sở sương mù ĐàLạt, một nét huyền ảo đâu đó – chợt nhiên làm chúng tôi liên tưởng về đâu với những tháng ngày,… ___________________________ Sương mù ai giăng lòng phố thị… Thế rồi những mùa thu cứ lần lượt đi qua, cái nắng Saigon hình như không đủ để làm cho lòng người phải nhớ mong về một chốn thần sầu mơ mộng nào đó – nếu ngày xưa khi hoàng hôn cứ mãi rơi rớt trên phố núi của mù sương mà người nhạc sĩ Minh Kỳ và Dạ Cầm đã thố lộ lòng mình qua một chút tâm tư nào đó để viết về cho một tình khúc bất hủ…
Chiều nay – đường phố Saigon vẫn ít nắng, cái nắng của mùa thu Saigon không giống như mùa thu Hà Nội – hay vùng cao nguyên phố núi không biết có còn chút sương rơi nào để thấm ướt hết một làn tóc và bờ vai… Đà Lạt Phố - chỉ là một hội quán Café mang một tính chất quý phái và nhiều nét lãng mạn – nhưng cái chính ở đây chính là những “thác nước” cứ róc rách chảy hoài không thôi… Có lẽ ngọn thác Dambri hay nhớ núi rừng quanh co với đèo Preen – có lẽ giờ này bóng ai đó đang đứng đợi chờ cho một tình khúc đã qua hay không ? Chúng tôi bước vào Đà Lạt Phố với một ngỡ ngàng với không khí dày đặc mù sương (nước phun sương nhân tạo) để có một cảm nhận như vừa bước xuống Liên Khương với một ngày thu buồn . . . . Có lẽ cái khung cảnh mà người chủ nhân ở đây cũng đã mở rộng một tầm nhìn về cho những con người với nhiều mơ lắm mộng…
Đà Lạt của một thành phố mộng mơ mà ngày xưa khi em nào tiễn người yêu Ra Đi với một câu chuyện tình vẫn còn nhiều ngang trái – còn ĐaLat Phố hôm nay có lẽ cứ còn mãi những dư âm của một câu chuyện lòng trong một không gian giữa lòng thành phố đô thị để cho người ta thầm nhớ… có lẽ sương mù và thác nước – hai trạng thái đã tạo nên một sắc thái riêng biệt của xứ sở sương mù này – mà hôm nay đang ở vào giữa mùa thu – nếu thành phố mộng mơ đã từng là: Thu đi cho lá vàng bay - thì ĐàLạt Phố hôm nay tại Saigon cũng đã ít nắng lại và: Nắng có còn hờn ghen môi em cho mây hồng ngủ quên trên vai – nhưng vai em chỉ gầy guộc nhỏ…. Nếu Minh Kỳ đã đổ cả bóng hoàng hôn xuống cả thành phố sương mù , thì có lẽ mái tóc huyền của người e gái xứ sở buồn ấy cứ mãi thấm ướt với những hạt mưa bay ????
Có lẽ với ai đó khi bước vào ĐàLạt Phố, với những cung bậc tam cấp ấy – hình như bước chân mình đang đi lên trên những dốc cao của những đường đồi với cái gió của hàng thông reo, tiếng thác nước, và đâu đó vẫn còn du dương trong tiếng nhạc sầu ai và cứ mãi trữ tình…. Đội ngũ tiếp viên – giống như những con người của xứ sở thần tiên – đón khách với những cái nhìn thân thiện với những nụ cười duyên đã làm cho khách vãng lai chút tình cảm thân yêu nào đó một khi ai đã bước chân vào nơi đây… Có khi nào ánh sương mù thiên nhiên đã che khuất đi tầm nhìn của những đồi thông – để cho người em xứ lạnh không còn thấy bóng dáng của người đi về nơi xa nào – còn ở đây – có lẽ sương chưa tan hẵn – những dãy “lầu son” trong ánh đèn vàng hắt ra từ những ô cửa – có lẽ không mấy ai nghĩ nghĩ rằng – hôm nay chính ta đã về trên đường xưa lối cũ… để tìm lại “người thân” sau tháng ngày xa cách …. Cũng có lẽ với những làn sương bay – ánh đèn mờ ảo – mỗi khi đêm về, ai đó khi bước vào dòng lệ sầu của một câu chuyện tình ra đi đôi ngã – để còn thấy được Đà Lạt hôm nay giữa lòng của một mảnh đất phồn hoa này cứ phải còn làm cho người ta nhớ - nhớ về cho những câu chuyện xa xưa…. Tiếng thác reo, sương mù giăng phủ, với đâu đó trong cái khoảng không rộng lớn này tiếng nhạc cứ lúc trầm lúc bỗng… để rồi lòng người sao cứ mãi còn phải với niềm nhớ nhung về cho một khoảng trời xa xăm nào !!!
Ở nơi đây – chúng tôi không cần phải bận tâm nói đến vấn đề kinh doanh thương trường – nhưng cái nét nghệ thuật tự nhiên của một chủ nhân, của một con người yêu nghệ thuật mà nhớ về cho một xứ sở cõi tình có lắm nhiều mộng và mơ – và cũng có lẽ đoạn đường Ung Văn Khiêm –Bình Thạnh của Saigon này – nếu ai đó có nhớ về cho những lối mòn của núi đồi, có ai nhớ về đâu đó cho những người thân yêu – hoặc có ai đó nếu cứ thả hồn theo tiếng suối róc rách – làn hơi khói mù sương – và nghĩ rằng cái xứ thần tiên hôm nay trong lòng phố thị - thì có lẽ Đà Lạt Phố ở đây – đã đáp ứng được cái tâm tư của người đó – hoàng hôn, mộng mơ và những cõi tình – sao cứ mãi hòa quyện giữa những làn sương khói – để cho lòng người cứ nhìn thấy mãi những ảo ảnh của cuộc đời này vậy rứa không biết …..
Sương mù ta vẫn nhớ ai Mộng mơ một cõi có phai tình sầu Suối nguồn cứ chảy về đâu Để cho ta hẹn mối sầu thiên thu Chim vàng đậu cánh mù u Giờ này em ở mù khơi chốn nào (NNH)
Và có lẽ ĐàLạt Quán – hình như đang cho chúng ta thấy rõ những uẫn khúc….
NguyenNgocHai Chiều thu Saigon với ĐàLạt Phố…
" />
Một vài hình ảnh về Đà lạt Phố - mà chúng tôi ghi nhận được" /> " /> " /> " /> " /> " /> " /> " /> Rong rêu bám mãi trên tường Hỏi ai có nhớ bóng người tôi thương Chiều thu sương phủ giăng đầu núi Biền biệt phương xa có ngậm ngùi. . . ____ nnh" /> " /> | |
|