Tạp ghi một thoáng trong một lữ quán ở Sài thành – tháng 6…
Giọt sương đêm…
NNH xin kính tặng về cho tất cả những hồn thơ SaoMai….
Trời đêm Sài thành chưa khuya lắm; những ánh đèn đầy đủ màu sắc xanh đỏ vàng tím như hòa quyện trong nhau với những màu sắc và âm thanh của cuộc đời; tôi và một người em lang thang trên phố… trời đêm Saigon không còn vắng lặng và tình tứ như khoảng thời gian cách đây gần bốn mươi năm… Ngày ấy – có những lần tôi và TL cũng đã tản bộ trên đường NguyenTriPhuong để ghé vào một lữ quán hoặc những đêm về phép hai đứa cùng dìu nhau trong những điệu slow tình tứ trong nhà hàng Maxim’s với những bản tình ca của Hoàng Thi Thơ ngày ấy…. Nhưng hôm nay với một khoảng thời gian dài đăng đẳng trải qua biết bao nhiêu thăng trầm trên cuộc đời với đủ muôn vàn đắng cay và xót xa… những ký ức ngày ấy khi vừa mới “xa đi tuổi học trò” đã dẫn tôi vào con đường biết lắm suy tư và mơ mộng… để rồi ngày hôm nay khi tôi quay lại Sài thành đã chất chứa nhiều kỷ niệm trong đời thì mọi sự đã thật sự đổi khác…. Và mình cũng cảm thấy già nua đi trên quãng đời còn lại của tuổi già bóng xế, cũng như biết bao nhiêu người con nhà mẹ SaoMai của ngày hôm nay – hình như tất cả đều ngồi đây để còn nhìn lại về cho mỗi thân phận của chính mình….
Tôi còn nhớ không biết trên cuộc đời của tôi đã ghé biết bao nhiêu lần trong những lữ quán với những tình khúc đớn đau và xót xa để suy nghĩ về cho cuộc đời, cho thân phận con người, cho những người bạn, những người con gái…. Kể từ ngày rời khỏi lữ quán của gia chủ MinhMong với những tình khúc thương về cố đô và xót xa cho những lữ khách còn mãi rong chơi; đến lữ quán của chị NhaTrang với những đoạn tình sầu của những nàng con gái SaoMai ngày nào còn mãi lang thang trên biển vắng, với những khúc tình sầu nói lên biết bao nỗi lòng, xót xa về cho một kiếp người như ngày xưa TrinhCôngSơn cũng đã xót xa cho những thân phận da vàng…. Tất cả đã gợi lên trong tôi rất nhiều cảm xúc và nhớ nhung hầu như còn mãi dài lê thê… đến một khúc hòa âm mà ngày nào tôi đã gửi tặng cho thi nữ HaNguyên – để rồi khi tôi nói: tặng cho chị để nghe xót xa với một tháng ngày; nhưng thi nữ HaNguyên đã trả lời lại: Nghe để ray rứt chứ !!! – Thật, nghe để mà ray rứt, đúng lắm đấy… một khúc hòa tấu với những tình ca hầu như bất hủ và muôn thưở đối với những lòng người còn mãi chút suy tư để rồi thấy mình “vẫn còn là chính mình”, và cuộc sống này cũng vẫn còn đáng sống để còn mãi thưởng thức….
Tôi và người em họ bước vào một lữ quán giống như đêm 12/9/2009 khi tôi cùng BuiThongĐinh, PhanXuanHa cũng bước vào một lữ quán để ba tâm hồn cùng nhau lắng nghe với những tình khúc của Trịnh để nhớ về cho một thời của ngày xưa…. Hôm nay, đêm Sài thành cũng vẫn với nhịp sống còn mãi bôn ba và thăng trầm, đêm đèn màu muôn thưở nhưng tôi vẫn còn thấy có ánh trăng vàng trên bầu trời đầy sao như những ngày còn ở miền quê nghèo mới hôm qua đây thôi. Lữ quán chỉ có một ánh đèn màu vàng nhạt mờ ảo… với những đoản khúc tình sầu cứ mãi ngân vang và sâu lắng, làm cho người nghe cứ mãi đăm chiêu nhìn về cõi xa xăm nào… Mới ngày nào, trong lữ quán của gia trang MinhMong, trong khung cảnh đầm ấm và tình tứ của chị NhaTrang, thì hôm nay cũng với một lữ quán hình như để dành cho những con người phiêu lãng như tôi… để còn được nghe với những khúc tình sầu mà cảm thấy lâng lâng và xót xa về cho một quãng thời gian của ngày xưa…. Lòng tôi chợt nhớ, nhớ quá về cho ngày xưa với những người con gái, những người bạn thân trong lớp 12A1 ấy; sao bây giờ chẳng thấy còn ai… để cùng tôi nhớ về cho một chút ngày tháng xưa còn mãi êm đềm ???
Nhớ ngày nào mới đây, trong lữ quán của chị MinhMong với nhiều kỷ niệm của đất thần kinh thương nhớ mà tôi còn mãi đi hoang chưa kịp quay về; trong lữ quán của chị NhaTrang với những tình khúc hoang vắng trên biển đêm nhiều xót xa và luyến nhớ; mấy hồn thơ của chị thi nữ HaNguyen và thi nhân NgoGai đã làm cho tôi quay cuồng trong từng nỗi nhớ; đêm nay lại trong một lữ quán của Sài thành cũng đã làm cho tôi nhớ về cho những hồn thơ, những người bạn tri kỷ, và những nàng con gái nữ sinh ngày xưa đã làm cho tôi nhiều nét trăn trở… Chỉ là những bản tình ca ấy; chỉ là không gian ấy như ngày nào trong cái không gian của chị NhaTrang mà thôi, mờ mờ ảo ảo, làm cho tâm hồn người nghe còn mãi lâng lâng và bay bổng… chỉ với những tình khúc Hạ trắng, Biển nhớ, Tình nhớ, và ngay cả bản tình ca Giết người trong mộng, đến những bài Linh hồn tượng đá, Xin còn gọi tên nhau, và bài Tuổi đá buồn, Lời buồn thánh, và cả những bài không tên của VuThanhAn… như ngày nào ấy – tại sao thế ? – tại sao dòng đời cứ mãi ru hồn với những bản tình ca bất hủ để cho lòng người cứ mãi tiếc nuối và xót xa ???
Những lữ khách trong quán nhạc cứ trầm tư và mãi thả hồn theo từng đoản khúc của những bản tình ca… chính tôi cũng thế, trên quầy - hình bóng của một người con gái khoảng độ tuổi ngoài ba mươi; trong ánh đèn mờ chiếu hắt từ bên trong… mái tóc thề lộ rõ với khuôn mặt dịu hiền như một bức tranh lập thể của chàng Trịnh ngày xưa mà tôi thường gặp… hình ảnh ấy đã làm sống động thêm với những bài tình ca mà những lữ khách trong quán đang cùng nhau thưởng thức.. hình như ai ai cũng đang mơ về cho một thời xa xăm của chính mình, tôi cũng thế…. Chỉ với những bản tình ca bất hủ ấy, trong một không gian nhỏ nhoi ấy giữa một phố thị đầy dẫy hoa đèn giăng giăng, những con người này đang đi vào một thế giới riêng của chính mình; có lẽ cũng như tôi đang nhớ lại cho một chuỗi ngày đầy dẫy những kỷ niệm mà bây giờ cứ ngồi đây mà mãi tiếc nuối !!! Trong không gian trầm lắng như thế - cuộc sống của những tâm hồn đang mãi bồng bềnh trôi đi như trên những đám mây không bao giờ tan loãng, để người nghe cứ mãi cuốn trôi đi, êm đềm như một dòng sông dịu êm cứ lững lờ; như ngày xưa ai đó quên lời thầy giảng bài để thả hồn qua khung cửa… để mơ màng về cho một dòng sông, mặc cho bụi phấn của thầy bay vào tóc ai…
Giữa đường phố hoa đèn đêm nay cũng như mọi đêm, sao mà nghe rạo rực và khôn nguôi khó tả, đi ra khỏi quán nhạc, lòng tôi cứ mãi ngập tràn với những niềm nhung nhớ và tiếc thương cho một đời; biết bao nhiêu nhà hàng, lữ quán mà tôi đã được chiêm ngắm, biết bao nhiêu tình khúc và những hồn thơ mà tôi từng ngưỡng mộ, và bao nhiêu hình ảnh những nàng con gái ngày xưa cứ dật dờ hiện về trong ký ức, trời Sài thành có vài hạt mưa lấm tấm rơi… trên áo, trên đôi vai, trên cả mặt… cho dẫu trên cả cuộc đời này – nhưng tôi chỉ tin rằng: đó là những giọt sương đêm còn đọng lại trong tôi như ngày hôm nay những tình khúc sầu lắng ấy cứ mãi vương vấn trong tôi tự kiếp nào…
NguyenNgocHai
Đêm Saigon với những bản tình ca tháng sáu…