Nguyen Ngoc Hai
Tổng số bài gửi : 96 Points : 270 Join date : 13/04/2011
| Tiêu đề: LoanLoan Saigon - Còn mãi nắng sân trường. 28/11/2015, 1:37 pm | |
| LoanLoanSaigon – Còn mãi nắng sân trường…Nếu nói về sân trường luôn đầy nắng – thì có lẽ ở bất cứ sân trường nào trong cuộc đời của mỗi chúng ta đều có đầy những hạt nắng và những giọt mưa… ở đây chúng tôi muốn đề cập đến sân trường St.Thomasmà hôm nay người chị thi nữ nhạc sĩ Maria LoanLoan Saigon đã một thời được hân hạnh tắm những chiều nắng rơi trên sân – cũng như ngày xưa chúng tôi đã dãi nắng dầm mưa trên sân trường SaoMai Đanang cũng thế - hoặc chúng tôi còn nhớ với bài viết “NguyenThiAnhTuyet – Còn mãi những áo trắng thơ ngây ( http://runglathap.forumvi.net/t878-topic ) - để rồi hôm nay – có lẽ Chị Thi Nhạc sĩ Mar.LLoan cũng cần đâu đó những kỷ niệm ngày xưa bên tận phương xa viễn xứ nào đó… để bồi hồi và xúc cảm cho mình với những kỷ niệm đẹp – rất đẹp – của một thời học trò nay đã qua đi rồi…
" /> Thi nữ-Nhạc sĩ Maria LoanLoan Saigon.
Chúng tôi nhận được Email của chị LLoan vào lúc 2,40AM ngày 28/11/2015 với một thi phẩm hình như còn phải dở dang chưa xong – hình như với một đoản khúc buồn nào đó sau khi chị vui vẻ cùng với gia đình ngày ThanksGiving Day vừa qua tại San Fransico… Có thể khi buổi tiệc đã tàn… tất cả niềm vui được khép lại và trôi vào một khoảng dư âm nào đó – trong khoảng không gian trống vắng – chị ngồi nhìn về cho mình với một quãng đời – ĐỂ MÀ NHỚ….. Một khúc tình ca – trong một thi phẩm phổ nhạc với bài Mưa CaLi nhớ mưa Saigon – mà mới ngày nào đây chị cũng đã cho phát hành trên băng đĩa và xuất bản ra cộng đồng xã hội tại S.Fransisco hoặc tại Cali. Để rồi chị còn cứ mãi bồi hồi và trăn trở để nhớ về cho một dĩ vãng đã tàn phai… ?
Một thi phẩm – một khi đến với chúng tôi – vẫn còn dở dang chưa có đoạn cuối, và chưa có một tựa đề cho thi phẩm đó – có lẽ một câu chuyện đã dở dang của chị cũng đã gởi gấm về cho chúng tôi và mời gọi với chúng tôi cho chị một cái tên…. Chúng tôi phải thêm vào một câu cuối, và lấy tên “Nắng sân trường” cho thi phẩm của chị… Sân trường St.Thomas của Saigon mà ngày xưa mỗi ngày hai buổi – chị cũng đã một thời với nắng gió của chốn phồn hoa đô thị, nhưng chị vẫn thướt tha trong một tà áo dài nữ sinh ngày đó khi chưa biết buồn – chưa đếm được mưa rơi có bao nhiêu chữ Tình đã rơi xuống – chưa dãi từng hạt nắng của một thời Tình thơ của lứa tuổi học trò – để rồi ngày chị từ giã sân trường – thì cũng là ngày mà chị đã gom góp biết bao nhiêu thi phẩm một thời tuổi thơ đóng góp trên những trang báo tại Saigon lúc bấy giờ… Cho đến hôm nay – khi cái tuổi đã đi dần vào bóng hoàng hôn, thì ngẫm lại – có lẽ cũng đã một đời dở dang, cái dở dang như những vần thơ còn khuất nẻo bóng mây, bóng mây thì cứ bay hoài còn để lại những dư khúc những ngày xưa – còn những thi phẩm của chị LLoan có lẽ còn chưa có đoạn cuối, chính vì vậy – biết bao nhiêu bài thơ của chị đã được lên với những khúc tình ca… còn hôm nay một thi phẩm chưa có được đoạn cuối – để rồi chị còn phải dở dang một vần thơ như đã dở khúc một câu chuyện đời như thế … “Nắng sân trường” theo chúng tôi thiết nghĩ - có lẽ câu chuyện tình dở dang của chị mà ngày xưa khi nắng chưa tắt trong những buổi chiều tan học – thì người con gái ấy đã ra đi và từ giã trường lớp – để rồi đã phải mang cho mình những phiên bản Dạ Khúc Đời – mà hôm nay đã phải làm cho chị nhớ mãi, áng mây bây – sẽ đi vào miền quá khứ hư không – còn với chị LLoanSaigon thì cái tuổi tình thơ trôi qua nhưng còn gập ghềnh sỏi đá… để rồi ngày hôm nay chị cứ phải ngồi và nhớ - nhớ về cho một thời và một câu chuyện đang dang dở….
" /> " /> Emai của chị Mar.LLoan Saigon - và NNH đã chuẩn bị bài viết...
Nắng sân trường còn nhớ không em? Kỷ niệm xua trên trang vở học trò Nỗi nhớ bâng khuâng như chợt hiện về Sưởi ấm tâm hồn những buổi lập đông
Saigon ơi ta mơ về Saigon Với nắng sân trường bao nỗi nhớ mênh mông Nắng sân trường ... Ôi sao diệu vợi Khơi chút tình nồng như ta vẫn đợi Phố bên kia đường như vẫy tay chào ai Nắng sân trường thấy muốn nhặt Những cành phựợng hồng bên cửa sổ Nhưng xa quá, tay Thầy không với tới - em ơi ! Thôi thì cứ trôi đi vào lặng lẽ !!!
Nắng Sân Trường (Tựa đề do NNH đặt tên) LOAN SAIGON SAN FRANCISCO 27/11/2015
Nếu chúng tôi vô tình gặp được thi phẩm: Tình Phôi pha – nhưng chúng tôi đã không đưa lên bài viết này được…. mà chúng tôi có một vài cảm xúc qua thi phẩm “Thì Thầm” của tác giả LLoan, có lẽ hai vấn đề nằm trong một trạng thái mà chúng tôi cũng phải phân chia ra hai môi trường khác biệt trong tâm tư của chị LLoan – Tưởng cũng nên nhắc lại - ở đây chúng tôi không có ý tưởng bình thơ của chị LLoan mà chỉ có chút cảm nhận về cho chị LLoan một thời đã qua, vì vậy chúng tôi đã không chia nhỏ thi phẩm của chị ra từng đoạn nhỏ để bình phẩm – mà chúng tôi đã để nguyên văn thi phẩm như vậy để giới thiệu cùng quý độc giả - hơn nữa với chúng tôi trình độ còn quá hạn hẹp – chưa đủ tư duy để cấu trúc lên một thi phẩm và mổ xẽ nó như thế nào - ở đây chúng tôi chỉ mang tính cách giới thiệu cùng với quý độc giả chúng ta để cùng nhau thưởng thức và xúc cảm qua những vần thơ của chị LLoan mà thôi…
Có lẽ đây cũng là một lời trần tình của cõi lòng chính chị, trong một phút giây nào đó – có lẽ hạt mưa của miền San Fransisco đã làm cho chị phải nhiều lần thổn thức như thế … Có lẽ lời :Thì Thầm” của chị LLoan cứ mãi còn rơi vào trong từng hạt mưa – mà chị đã tâm sự với chính cõi lòng mình về với một con người… Nhớ về tình yêu – nhớ về quãng thời gian ngày xưa ấy, mối tình của chị chắc cũng như bao nhiêu mối tình khác – vẫn còn mang nhiều niềm hạnh phúc – mà chị cũng đã mỉm cười với thời gian, niềm hạnh phúc ấy chị cũng tưởng là muôn thưở, áng mây nào đó bay đi qua miền miên viễn – chưa để lại trong chị chút nào hồi ức – để ngày hôm nay nơi miền miên viễn – chị cũng đã nhớ - và còn nhớ mãi về cho mình với một chuyện tình đã qua !
" /> " />
Nếu tình yêu mà như một bài ca hạnh phúc và bất tận, trong nhiều thi phẩm của chị LLoan mà chúng tôi đã từng gặp, thì hôm nay với thi phẩm “Thì Thầm” của chị vừa mới cho ra đời trong ngày ThanksGiving… thì có lẽ đây là một nỗi tâm tư của chị sau buổi tiệc mừng Thanksgiving Day này – để chị còn ngồi một mình trong một khoảng lặng không gian bao la của căn nhà – mà cứ nhìn mãi những giọt mưa tại miền đất S.Fransisco này – và từ đó chị LLoan đã nhớ về cho mảnh đất quê nhà Vietnam, nhớ về màu tím hoa sim nơi khu rừng Khe Sanh, nhớ về một màu tím buồn trôi – và nhất là nhớ về cho một câu chuyện tình trong nắng chiều của sân trường St.Thomas của ngày xưa – mà chị cứ ngỡ sẽ nhìn thấy một màu hồng thật nhiều hạnh phúc…
Lời thì thầm của tác giả LLoan Saigon trong từng hạt mưa bụi bay bay nơi miền đất khách – có lẽ đã làm cho chị một thoáng nào đó quay về với một dĩ vãng xa xưa … Nhưng hôm nay – chị đã không cầm nỗi một cây đàn để chị có thể đem vào những dòng nhạc tình ca của một phiên khúc mới mẻ, mà chị cứ còn ngồi mãi để suy tư và nghĩ ngợi về cho chính bản thân thân mình trong mối tình cũ ngày xưa… Một bóng hình xuất hiện – Ghi ấn hoài kỷ niệm – Của đôi lứa chúng ta… Chính vì những niềm hạnh phúc trong tình yêu ấy – có lẽ chị LLoan sẽ mỉm cười say đắm trong niềm hạnh phúc ấy – nhưng rồi thời gian sao mà phủ phàng, sao mà cứ mãi đong đưa và ru tình như thế - để rồi phải nhìn mây bay, nhìn cuộc tình ly tan theo thời cuộc… và sau đó chị thi nữ cũng phải bỏ quên – ra đi … và trong cái lần giã từ thành đô đó… Chị đã mang theo trong khối hành trình của mình để mang theo tới miền đất lạ, và từ đó có lẽ chị thi nữ của chúng ta vẫn còn nhớ mãi… Vì mỗi một trái tim - Có lý lẽ riêng mình - Tim em không sắt đá - Không yêu mới là lạ - Hãy để luật tự nhiên - Trái tim không buồn phiền - Reo vui với cuộc sống. . .
Lời “Thì Thầm” trong trái tim của chị với mùa ThanksGiving hôm nay… nếu đã làm cho chị phải quay về với một dĩ vãng đã tàn phai – thì những mùa trước… Chị LLoan của chúng ta có còn mãi nhớ hay không – nhất là những lúc vào dịp ngày khai trường, những ngày hạ buồn qua mau, những mùa thu đầy nhung nhớ đi qua, và những cơn gió lạnh buốt giá của mùa đông Saigon không biết có giống như cái lạnh của miền S.Fransisco hay không ??? Có lẽ trong thi nhạc phẩm: Mưa CaLi nhớ mưa Saigon – là một bằng chứng để cho chúng ta thấy rằng – con người thi nữ LLoan Saigon vẫn luôn luôn hằng nhớ - cuộc đời là một cõi nhớ - và cuộc sống của chị cứ mãi là một nỗi nhớ như thế - nhưng trong những nỗi nhớ - còn có một chút nào đó cứ mãi bâng khuâng, cứ mãi còn ray rứt và cứ mãi còn đọng lại…
THÌ THẦM
Em đã nhủ lòng mình Rằng không yêu ai nữa Để im trong nỗi nhớ Chỉ một bóng hình thôi Nhưng anh ơi ... Trên vạn nẻo đường đời Đột nhiên thấy chơi vơi Một bóng hình xuất hiện Ghi ấn hoài kỷ niệm Của đôi lứa chúng ta Những tháng ngày đã qua Đã ngủ trong tiềm thức Nay trở về thức giấc Như một giấc chiêm bao Dăn lòng ... hãy ngừng yêu Nhưng tâm hồn thổn thức Ngừng yêu? ... không thể được Vì mỗi một trái tim Có lý lẽ riêng mình Tim em không sắt đá Không yêu mới là lạ Hãy để luật tự nhiên Trái tim không buồn phiền Reo vui với cuộc sống Vùng vô thức khơi động Nối lại nhịp cầu xưa Yêu thắm thiết vô bờ Thương quá Chúa mỉm cười Chúc lành tình sáng tươi
LOAN SAIGON SAN FRANCISCO 27/11/2015
" /> " /> Thi-Nhạc sĩ LLoan Saigon tại San Fransisco hiện nay...
Ngày trước – chúng tôi cũng đã viết về cho chị Maria LLoan Saigon với nhiều bài viết – nhưng chúng tôi vẫn nhớ mãi loạt bài: Mar.LoanLoan Saigon – Miền Trung thương nhớ với màu tím hoa sim ( http://runglathap.forumvi.net/t930-topic ) hoặc LLoan Saigon – Người con yêu đất Việt ( http://runglathap.forumvi.net/t939-topic ) cũng như với một VideoClip: LoanLoan Saigon Một đời quê hương ( https://www.youtube.com/watch?v=rg6uz_97jQw ) và có lẽ bên phương trời viễn xứ xa xôi nào đó – chị cũng đã nhớ và nhớ rất nhiều, nhớ cái tuổi Tình thơ một thời, nhớ những áng mây bay – nhớ những thi phẩm của mình trong những dạ khúc bay bổng tâm hồn… để rồi ngày hôm nay chị cũng đã còn ngồi đây và nhớ - nhớ mãi – cho dù hôm nay cái nắng của San Fransisco, hay từng hạt mưa rơi trên đất CaLi xa xôi nào đó – làm cho chị nhớ về quê nhà Saigon hay những màu tím hoa sim của miền Trung thương nhớ - thì có hẵn – những áng mây bay, những vần thơ, những tình ca dạ khúc – có làm cho chị LLoan vơi bớt đi những nỗi buồn nhớ thương như vậy không ?
Hôm nay – cái dư âm của mùa ThanksGiving (2015) cứ mãi còn đọng lại trong chị - có thể chị cũng phải nghĩ về cho một ngày qua đi – câu chuyện tình ngày xưa ấy – tuy có dở dang với một con người – mà hôm nay con người ấy đã chưa biết đã đi vào miền hư không nào… Nhưng với chị Mar.LLoan Saigon – vẫn còn mãi cứ hiện diện nơi đây, để luôn mãi nhớ - và nhớ về cho những dạ khúc – những bài tình ca muôn thưở… Ngày mai – chưa biết ngày mai – những vần thơ và những V.Clip: Mưa CaLi nhớ Mưa Saigon có còn trong chị một ánh nắng ấm nào nữa hay không ???
NguyễnNgọcHải Chút cảm nhận về cho một thi phẩm dang dở
" /> NNH đang viết bài cho chị Mar.LoanLoan Saigon.
| |
|