Nguyen Ngoc Hai
Tổng số bài gửi : 96 Points : 270 Join date : 13/04/2011
| Tiêu đề: NguyệtPhan – Còn vương mãi những dấu thầm lặng lẽ. 8/2/2015, 4:58 pm | |
| Bài viết về cho người Cựu nữ sinh NguyetPhanNguyệtPhan – Còn vương mãi những dấu thầm lặng lẽ. Chị NguyetPhan – Phan Thị Minh NguyệtCó lẽ cho đến giờ phút này, những người con của nhà mẹ SaoMai cũng như nhiều thi nhân trường nhà nói chung, nếu noi đến những nỗi niềm riêng cho chính bản thân mình, thì chúng tôi nhận thấy chỉ có những vần thơ của những người nữ sinh ngày nào có phần nào đượm tình thắm đượm nhất, nhìn chung với nhưng thi nhân SaoMai, như BuiThongĐinh, HoMai, NguyenVanThien, TranVietHung… có thể nói là những cây bút vần thơ “gạo cội”; nhưng ở đây nếu nói về sắc thái và những hình tượng trong làng thi ca SaoMai nói riêng thì có lẽ người đọc sẽ thấy được những cái man mác, những cái tuyêt vọng, những nét liễu yếu tơ đào của những vị nữ nhân là như thế nào; chúng tôi không thể nêu hết lên được với những hình tượng và sắc thái đó; nhưng dầu sao thì những vần thơ của những nữ nhân saoMai nói chung vẫn có nhiều nét hấp dẫn lạ thường…
Ở đây, không hiểu đây là lần thứ mấy mươi tôi ngồi lại một nơi phố thị đèn hoa để viết về cho một tâm hồn nữ nhân chất chứa nhiều tình cảm riêng tư và sâu lắng… Tuy không còn nghe những tiếng mưa rơi như những xứ núi rừng buồn bã, hay chong từng ngọn đèn dầu để viết lại những trang hồi ức của một tháng ngày dài xa xưa… mà hôm nay nơi một cái xứ - Saigon thứ bảy ngàn hoa trên đường, một chiều vắng vẻ mà nghe cô đơn… cho đến hôm nay; nếu ai đó đã một lần từng xem qua tác phẩm Nữa chừng Xuân của Khái Hưng thì cũng còn có thể mường tượng được Cô Mai trong một câu chuyện tình với anh Lộc… thì hôm nay cũng với chuyện riêng tư của một con người – Chị NguyetPhan – có lẽ cũng tương tự như thế, chắc hẵn không phải là hoàn toàn…, nhưng hình như cũng đủ nói lên đây một câu chuyện tình thời nay với chính bản thân chị…
Một mối tình, hay một câu chuyện tình của người con gái năm xưa với một chàng trai thời son sắc của miền đất kinh kỳ với một người con gái xứ Quảng, một câu chuyện tình được sinh ra và nảy nở trong lớp học của ngôi trường SaoMai ngày xưa, chúng tôi cũng đã từng viết nhiều bài viết về cho xứ Đà thành thân thương; cũng như viết về cho cái miền trung ruột rà, với những tháng ngày không sao quên được ấy… Vẫn trong lớp học, với khung cửa sổ, với từng ngọn gió lùa, với vẻ u sầu và lặng lẽ của một dòng song, chan hòa tất cả kèm với những bụi phấn còn vương trên tóc, vẫn còn những buổi chiều tan học, nhiều và thật nhiều của từng tâm tư ngẫn ngơ và sâu lắng của những người con gái đứng chờ đợi ai trước cổng trường, nhưng có lẽ chúng tôi cứ nghĩ sẽ không bao giờ thừa thãi cho được khi viết về cho bất cứ một người con nào của ngôi nhà mẹ SaoMai này… Rất nhiều bài viết cho những người quen và cả những người chưa quen… để rồi một mai khi nhìn lại cho đời mình thì chắc hẵn những nét trừu tượng kia là một sự thật được vãn hồi…. Cũng vẫn cái lớp học ấy, những con người ấy, những quý thầy cô ấy… tất cả hầu như là một xâu chuỗi thời gian được gắn kết cho đến tận hôm nay và còn mãi về sau… Thì một câu chuyện tình trong những chuyện tình đẹp của những người con SaoMai chắc hẵn cũng không thể nằm ngoài quy luật định mệnh ấy – ngày trước với PTHNgòGai, với MinhMộng, với CungQuang, với TieuThu, với DaolamNguyenNga hoặc LyThu, hay là chị HaNguyen… cũng như câu chuyện tình của một tình yêu Hồng Đức-SaoMai với chị KimVui vậy, hoặc như câu chuyện tình hiện là muôn thưở với nhà SaoMai và Đông Giang… thì hôm nay nhân khi nhận được một vài áng thơ của chị NguyetPhan, có lẽ chính cá nhân tôi cũng không khỏi xúc động để rồi hôm nay viết lên cho chị NguyetPhan với những cảm xúc như thế.
" /> Chị NguyetPhan thời còn là nữ sinh SaoMai
Nhìn qua những vần thơ thật bình dị của các nữ nhân SM mình, cũng như trong các bài viết trước: mỗi con người đều có một tâm tình riêng và một tâm sự thật thầm kín, nhưng tất cả những sắc thái đó, đều hòa quyện lại với nhau trong một bản chất của từng cá nhân ấy; kể từ khi là một thiếu phụ, chị đã từng tâm sự:
Đò ngang bến vắng hoàng hôn Em người thiếu phụ lặng buồn qua sông Mắt trông về cõi mênh mông Quê hương tím ngát nặng lòng nhớ thương Mười năm xa xứ theo chồng Em giờ tay bế tay bồng con thơ Trả cho đời những mộng mơ Bởi ai đi ngược bao giờ thời gian Em giờ nặng gánh đa đoan Đôi tay từng ngón tính toan guộc gầy Ngón nầy là bổn phận đầy Sao Hôm đồng vắng - Sao Mai chợ buồn MÙA THU THIẾU PHỤ
Một đời và một thời trên từng ngón tay đan, người thiếu nữ NguyetPhan vẫn còn chăm chút cho mình qua đôi tay gầy guộc và thời gian đã đẩy đi những nét nõn nà và thon mượt; hình như cái nắng cái gió của cái xứ miền trung ruột rà với một đời người bất cứ ai cứ để mặc cho nó cứ còn mãi đong đưa… hình như thời gian đã cướp đi tất cả của NguyetPhan với một cõi lòng còn băng giá, còn nhớ khi xưa cũng bàn tay này; nào là nét bút nghiên trao nhau những thư tình; bàn tay của những lần vẫy gọi, và đếm được thời gian qua đôi tay ấy, một đời của người con nhà mẹ với NguyetPhan cũng như bao nhiêu người con nữ sinh của trường SaoMai… NguyetPhan cũng còn nằm trong tầm số đó, có thể nhìn nhận rằng: cuộc tình với một câu chuyện mà nàng đã cho đi với cuộc đời để rồi có khi NgPhan chỉ nhận lại với những khắt khe của cuộc sống, vô tình hay vô cớ mà người con gái ngày xưa hôm nay trở thành một con người như bài thơ mà ai đó đã diễn tả Mùa thu thiếu phụ…
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Còn đâu những ngón yêu kiều Của ngày xưa ấy dệt thêu mộng hồng Tình xưa chôn chặt trong lòng Dám đâu lên tiếng khơi dòng đau xưa MÙA THU THIẾU PHỤ
Nếu câu chuyện tình của người con gái NguyetPhan bắt đầu từ những cơn gió vô tình bay qua khung cửa lớp ngày xưa; thử hỏi lúc ấy cô nữ sinh NguyetPhan và “con người ấy” có còn nghe được lời thầy cô giảng bài hay cứ mãi ngồi đó mà suy tư và mộng mị, ước mơ một đời, nhớ nhung một đời, hạnh phúc một thời rồi sau đó đau thương cũng một đời; những người con gái nữ sinh ngày xưa đã hay nhiều mộng ước với những sự nghiệp để hy vọng rồi thành danh, nhưng ở đây ngoài NguyetPhan ra còn có biết bao nhiêu con người nữa cũng luôn có một “status” như thế, để rồi hôm nay - kể từ khi bước ra đi từ cánh cổng trường để lại sau lưng những mùa phượng vĩ, để lại sau đó với những mùa thu chưa kịp thay lá thì người con gái ấy hình như đã quên đi những buổi chiều vàng ngày đó… câu chuyện tình được bắt đầu từ “những cơn gió” bay qua khung cửa lớp để rồi sau hạnh phúc mà NgPhan cũng đã tìm thấy và làm ra được đáp số… Sau đó rồi như cơn gió thoảng bay đi, chỉ còn lại một dòng sông đầy hò hẹn, nhưng dòng sông vẫn êm đềm trôi, vẫn âm thầm và lặng lẽ, như chính cuộc tình của chị đang hạnh phúc với hiện hữu vào thời đó…
Nhưng rồi một câu chuyện tình xưa của chị cứ mãi đeo bám trong lòng mình; cũng đôi khi lòng chị cứ ngẫn ngơ nhớ về cho một dòng sông thưở ấy: Dòng sông nào biền biệt trôi thầm lặng, Để hồn này bâng quơ tuổi hư không… cho dẫu là hiện tại hay quá khứ đã xa… Chị NguyetPhan vẫn cứ từng dấu chân lặng thầm; đến lúc này tôi chợt nhớ về ngày xưa trong bài viết về cho chị KhanhHoaNhaTrang – cũng vẫn bước chân lặng thầm trên miền cát trắng Nha Trang với tình khúc mà chị đã độc tấu bằng phím đàn Pianish trong bản tình ca Nha Trang ngày về… Có lẽ cũng với chính hôm nay…
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Không hiểu chị NhaTrang đã quay về với bờ cát dài NhaThành để nhớ về cho cuộc tình nào đó, nhưng riêng tôi, đêm nay, tôi cũng vẫn in dấu chân tôi trên bờ biển Mỹ Khê của ngày nào – kẻo sợ rằng xa đi Đà Thành thân yêu của tôi, thì tiếng gọi dặm trường nào đó cứ mãi vẫy gọi thì làm sao tôi lại quay về… khuya lắm rồi, nhưng tiếng đàn chị NhaTrang vẫn chưa dứt hẵn, chị cứ gọi hoài cuộc tình trên biển vắng đêm nay; không giống như đêm nào trong lữ quán của SM MinhMong với bản nhạc nhớ về mảnh đất thần kinh… để rồi cuối cùng – hình như tôi cũng như người ca sĩ diễn tả phải đành nói lên: Tôi vẫn còn thương… Khác với đêm nay, bước lang thang của tôi lại ghé vào lữ quán của chị NhaTrang với liên khúc tình ca Biển nhớ… mà lòng tôi lại tràn ngập về cho những tà áo bay bay trong chiều của những ngày ấy xa rồi phải không ? Người chị ấy, đúng hơn người nghệ sĩ ấy, của lữ quán ấy trong đêm nay, một khoảng không mang tính huyền ảo đã đưa những lữ khách hiện diện quay về với chuyện ngày xưa cũ. Trong ánh đèn mờ, với cây thông noel còn nhấp nháy bên cây đàn như làm tăng thêm hồn nhạc của con người nghệ sĩ để những người nghe còn mãi chú ý và thổn thức cho chính mình. Chị không nói, không hẹn hò, nhưng chị NhaTrang đã đưa những lữ khách đêm khuya này vào một cõi xa xăm nào, một không gian trầm lắng chứa đầy những kỷ niệm khó quên trong mỗi con người, một bản liên khúc đã ru lòng người nghe… chỉ chừng ấy thôi, chỉ bản nhạc bình thường ấy thôi nhưng qua làn khói thuốc chua xót của đời mình, ai cũng đang thả vào mây ngàn để được thấy một cõi đi về của ngày xưa… (Trích: Một thoáng hồn hoang – NgNgHai; ngày 07/04/2010)
Thì hôm nay với người con gái nữ sinh của năm xưa nào cũng còn lặng thầm những dấu chân chim trên hằn đời này; cuộc tình ấy ra đi và không bao giờ quay trở về, dấu chân của chị KhanhHoaNhaTrang in hằn trên miền cát trắng trong hoang tưởng kia còn đọng lại những mối suy tư của riêng mình mà chị KhanhHoaNhaTrang đã thả mình vào từng lời ca; còn hôm nay những dấu chân lặng thầm của chị NguyetPhan cứ còn mãi in hằn trên cuộc đời của chị với những vết thương lòng không thể nào bôi xóa; trên từng đường phố cũ hôm nay, những dấu chân của chị NguyetPhan không thể có một dòng nước nào xóa nổi, khác hẵn với những bước chân của chị KhanhHoaNhaTrang trên miền cát trắng rồi đây sẽ có những cơn sóng biển ào ào và sẽ xóa nhòa cuốn trôi đi tất cả… một hình ảnh dấu chân của một người trên bờ cát trắng, một hình ảnh dấu chân chim của một con người lang thang hoài trên từng con phố cũ; có thể nói một cuộc đời với hai hình ảnh khác biệt của những câu chuyện tình không đoạn kết; để rồi một người có thể quên đi, một người còn vẫn mãi ôm mối hận ngàn sầu…
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Dòng sông cũng vẫn sông xưa Đò ngang bao chuyến đón đưa trong đời Riêng em chỉ một lần thôi Sang ngang ngày ấy rã rời tình nhau Phương xa sương tuyết dãi dầu Áo người xưa có bạc màu gió trăng Em giờ là những ăn năn Tội tình nghiệt ngã vô vàn đắng cay MÙA THU THIẾU PHỤ
Có thể nói người nữ sinh ngày xưa NguyetPhan với bài thơ Mùa thu thiếu phụ đã làm lay động và gây nhiều cảm xúc trong lòng người đọc; cũng như ba năm về trước thi nữ KimVui với bài Nơi ta về… cũng đã làm cho tôi một cảm xúc lâng lâng khó tả nổi… hầu như mỗi con người thi nhân của ngôi nhà mẹ SaoMai này đều có cho mình một tuyệt tác trong cuộc đời làm thi ca như thế, ai ai cũng có một chút gì đó khiêm nhường để lại cho đời với những dấu tích của ngày xưa và hôm nay, Chẳng hạn như với tất cả thi nhân SaoMai của chúng ta, thì tất cả đều có cho mình với những bút tích, những dấu hết hằn đời như thế ấy…. Và cho đến hôm nay, chị NguyetPhan cũng không nằm ngoài cái quy luật vô định vô thường ấy…
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Tình ta quay quắt biệt ly Nhớ nhau còn mỗi đọa đày chiêm bao Tình ta không đẹp như mơ Nên tình là lệ ứa mờ sương buông Thu trôi theo những lá vàng Tình trôi theo những đoạn trường mưa sa Mười năm ly xứ quê xa Mười năm thiếu phụ lệ nhòa niềm đau Mười năm nghẹn đắng mùa Thu Mười năm nghẹn đắng lời ru phận buồn ./. MÙA THU THIẾU PHỤ
Nếu thi phẩm Mùa thu thiếu phụ mà ai đã viết lên để tỏ rõ và than trách với lòng mình trong cuộc sống hôm nay, thì với chị NguyetPhan trong thi phẩm Mưa xa tháng 10 của chị hầu như cũng còn nói rõ lên điều này; câu chuyện tình SaoMai của chị hình như được xẻ đôi; mà chị chỉ còn lại có nữa vầng trăng – không hiểu có ai đã cắt ra chia đôi mảnh trăng tròn chưa tàn phai, mà hôm nay người con gái NguyetPhan phải ôm ấp đi một nữa tình cô độc với những bước chân còn lại trên đời này… nếu tháng mười mưa vẫn rơi, nếu tháng mười vẫn còn những cơn gió heo may, và cũng tháng mười nếu còn những chiếc lá mùa thu cứ còn rơi rụng trong sân trường cũ, thì câu chuyện tình ái của chị NgPhan vẫn còn một nữa vầng trăng, không khuyết, không tàn… để chị cứ hằng ôm ấp với chính mình trong những mùa thu thay lá; con số 10 của tháng, thời gian đến hôm nay 10 năm đã qua đi mà chị NguyetPhan cứ còn mãi ôm ấp những vết tình sầu cho riêng mình, còn nhớ ngày xưa khi một lần viết về cho người thiếu phụ Thanh Thư (VungTau); tôi cũng đã nói:
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Chiều về - hình như bóng hòang hôn vẫn buông phủ, ta thấy trong ta như một khỏang trời bao la như ngày nào còn thưở xuân xanh anh và tôi dìu nhau đi vào cơn mộng cổ tích thần thoại… và ngày ấy hạnh phúc đã tràn đầy trong niềm hạnh phúc đang say đắm và ngụp lặn trong tình yêu… ngày ấy ta còn bên nhau với khỏang trời xanh bao la mà cứ ngỡ như thiên thu muôn thưở…. Ngày ấy anh cũng như em – là tất cả - cái tất cả như một triết lý nhân sinh vô định trong tình yêu thương dạt dào, những đôi mắt nhìn nhau say đắm, nhìn nhau của đợi mong, và hình như trao cho nhau những ái ân nồng cháy của một chuyện tình rực sáng và rực sáng mãi…. (Trích: Một thời như đã dấu yêu – NgNgHai; ngày 28/08/2010)
NguyetPhan-Phan thị Minh Nguyệt của ngày hôm nay sau cơn giông tố
Có thể nói khi nhìn lại cho hai con người thiếu nữ với hai cuộc tình của riêng mình, một ThanhThư và một NguyetPhan, hai tâm hồn ở hai đầu của dòng sông thì khác nhau hoàn toàn, nhưng cùng chung một điểm nhấn là sự đổ vỡ; sự tan hợp trong câu chuyện tình của mỗi con người; ở đây chúng tôi muốn đưa ra hai hình ảnh của hai con người để cùng nhau so sánh về cho một bi kịch tình ái của đời mình, nhưng thử hỏi trên cuộc đời này sự đổ vỡ như trên thì có biết bao nhiêu con người đã lâm vào hoàn cảnh như thế; câu chuyện tình của chị ThanhThư có lẽ cũng giống như câu chuyện tình của chị NguyetPhan mà tôi đã từng thấy, hai mảnh tình trăng tan đi chỉ còn một nữa, giờ này chị ThanhThư cũng như chị NguyetPhan đều cùng ôm ấp cho mình một cõi mộng xa rồi, niềm đau thì có thể nói hai con người bằng nhau…
Một thời, cái khoảng trống hầu như chiếm đoạt đi tất cả những tâm tư sầu muộn của chị ThanhThư kia, có lẽ khác hẵn với chị NguyetPhan là im lặng mà đau khổ; ngược lại chị ThanhThư thì kêu gào trong những đêm về cô đơn trong căn phòng trống vắng; con người chị như điên dại và ôm hoài một mối hận tình riêng (lúc đó, chị ThanhThư phải đi cấp cứu ở bệnh viện Tâm thần)… chị đã bị ức chế tâm lý và cảm thấy cô đơn giữa cuộc đời này một khi chuyện tình mơ ước của chị đã thất bại; nhưng rồi sau đó với lời ủi an, xoa dịu tâm tư của chị bằng những lời nói, với những lần tôi và ThanhThư cùng nhau trong những quán café tại thành đô này, có lẽ chị ThanhThư cũng giảm đi được phần nào cơn đau tình ái của chính mình… Ngày xưa chị cứ tưởng rằng chị đang được sống trong một lâu đài tình ái của riêng mình, chị cảm thấy hạnh phúc thưở ban đầu như chính chị NguyetPhan và những người con gái khác vừa mới lập gia đình… nhưng rồi thời gian đã đẩy đưa đến với chị những rạn nứt rồi đi đến sự tan vỡ… còn với chị NguyetPhan – thời gian trên dưới 10 năm trời ròng rã, hình như NguyetPhan vẫn ôm ấp cho mình với nữa mảnh trăng tan mà hình như chị vẫn mãi im lặng để tận đáy lòng mình, khác hẵn với những tâm tư thầm kín mà con tim chị ThanhThư đã tỏ bày lên khoảng không bao la này:
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Đêm nay – vẫn tiếng mưa rơi, vẫn không gian này, chỉ còn có mình em mà thôi – mà hình như Em cũng là tất cả… Em sẽ là một mình tất cả trong cái không gian này… còn tình yêu – bây giờ ở nơi đâu ? có còn cho ta về với tháng ngày dài hạnh phúc thưở nào trong ái ân nồng cháy, có còn rực lên một ngọn lửa hồng tin yêu như ngày nào, hay chỉ là khỏang không vô định nào trong em mà thôi ? còn nhớ chăng ngày ấy – cũng đã xa rồi, đi mất rồi và có lẽ… có lẽ…..
Về với em – vì Em là tất cả - như một thời dấu ái trong ta Về với cuộc tình – như ngày nào mãi còn nồng cháy bên ngọn lửa hồng Về với em – như chính ngày xưa mà ai đó đã có lần thốt lên: Em là tất cả…. (Trích: Một thời như đã dấu yêu – NgNgHai; ngày 28/08/2010)
Giờ đây với chị NguyetPhan, với con người NguyetPhan, và cũng một mối tình có tính SaoMai với NguyetPhan; thôi thì cứ tạm cho là con số 10 năm trời ròng rã đi qua đời một cách thầm lặng như dòng sông ngày nào đã có từng cơn gió nhẹ bay qua khung cửa lớp. Cho đến hôm nay, ngẫm lại 10 năm đã đi qua, cứ cho là con số 10 định mệnh trong đời chị NguyetPhan hình như đã viết lên những bản tình ca chia xa với từng ngọn cỏ… đã viết lên trong trái tim mình những dấu thầm lặng lẽ, một lần nào đó trong mối suy tư ấy, chị NguyetPhan còn ngẫm lại cho mình một vài áng thi ca:
Tháng mười rồi đó anh Mưa ướt lạnh vai gầy Yêu thương ngày xưa cũ Chơi vơi với nỗi niềm Mùa thương yêu vọng lại Nhiều nỗi nhớ khôn nguôi Bao giờ anh trở lại Nhắc lại chuyện chúng mình Một chiều vui bỡ ngỡ Tím cả một trời thơ Hồn em đang lạnh giá Tình vừa chớm đã xa Hoài niệm mãi ngày đó Anh và em xa xăm.
Mưa xa tháng 10… NguyetPhan Tháng 10 rồi đó anh, tháng 10 của con số 10 năm trời mà chị cứ mãi ôm ấp cho mình nữa ánh trăng tan, có lẽ còn buồn nhiều, và thật nhiều trong lòng chị vậy, thi phẩm hầu như có tiếng vọng về từ cõi xa xưa nào đó, có những ước mơ, có những buồn phiền và có những đớn đau, “ngày chia tay” chị không có một hành trang nào trong đời chị… thực tại người ta đi xa bao giồ ai cũng có cho mình một hành trang… nhưng khi cuộc tình đã tan, bước chân ra đi chưa biết về nơi đâu, chị NguyetPhan đã không có cho mình một chút hành trang nào chỉ ngoài đứa con thơ dại (giống như chị ThanhThư vậy)… Từ đó cuộc đời còn lại của chị vẫn bình dị trôi đi, con người thiếu phụ NguyetPhan cứ lặng lẽ và tiếp bước và còn mãi in hằn từng dấu chân, qua từng con phố, trên những cung đường, còn lại một mình cô lữ trên bước đường đời của chị - không như những con người khác với tròn trĩnh một ánh trăng; hợp khúc của những bản tình ca hạnh phúc, có đầy ắp những tiếng cười…. Ở đây chị NguyetPhan cứ âm thầm và lặng lẽ trôi, trên từng bước chân còn lại ấy, chị nhớ về cho những tháng ngày khi còn ngồi trong lớp và nhớ về cho một cuộc tình đang chớm nở từ những cơn gió… Thôi thì đành chịu vậy, đanh dấu lặng và buồn với một mình, và cũng đôi khi chị tự hỏi đã biết bao nhiêu nỗi buồn đi qua ??? biết bao nhiêu sợi tóc đã đổi màu và rơi rụng, tóc kia rụng lắm cũng tàn, như mùa thu chết của đời ngàn thu… và từng bước chân ấy đi suốt chiều dài với cõi đời này chị hình như còn mãi đếm với thời gian của chính mình…
Hỏi buồn kia bao tuổi Từ lúc ta làm người Qua trăm cay ngàn đắng Buồn vẫn ngời sắc xanh
Hỏi tóc kia bao sợi Của buồn, vui, ngắn, dài. Sợi nào gieo thương nhớ Sợi nào vào lãng quên BUỒN
Trên bước đường một mình và lặng lẽ ấy, ngoài việc tự đếm lại và ngẫm nghĩ với bao nhiêu tháng ngày đi qua, Buồn – như tựa đề của thi phẩm, chị NguyetPhan cũng đã có đôi lần tự hỏi với chính lòng mình, có bao nhiêu….. bao và bao nhiêu…..
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Hỏi thơ kia chở nặng Được bao nhiêu ngôn từ Được bao nhiêu tình ý Để người đọc hiểu ta
Và hỏi trái tim anh Ngoài ta còn ai nữa Chân thật và dối lừa Sao nỡ làm đau nhau. BUỒN
Trên một cung đường mà chị NguyetPhan đã từng đi qua còn lại một phần đời của mình, chị cứ nhiều lần nghĩ suy và tư lự, thông thường thì có lẽ chắc những lúc buồn tình như thế ai cũng phải tự ngẫm lại với chính mình… Ở đây với NguyetPhan cũng vậy thôi không thể khác đi được, chị cũng đã ôn lại cho mình về chuỗi ngày tháng trước, bâng khuâng, tình tứ, e ấp và thơ ngây với hạnh phúc tràn về… rồi xót xa và buồn đau, cay đắng và nhung nhớ, hận tình và thù oán, bạc mệnh và tài hoa… chị vẫn tự nhủ với chính mình quá khứ và hiện tại lúc ấy, NguyetPhan đã đếm được bao nhiêu sự việc với một thời gian hiện hữu như thế - vui và buồn bã. Có ai đếm được thời gian, Có ai đếm được bao nhiêu lá vàng…Chị tự mình ôn lại cho mình những cái gọi là Ký ức và đã xa rồi…
Kỷ niệm không là dao Mà cứa tim đau nhói ? Kỷ niệm không là khói Sao bờ mắt lại cay ?
Kỷ niệm tưởng ngủ vùi Bên sông đời nghiệt ngã Ngờ đâu như biển cả Cuồn cuộn những phong ba
Kỷ niệm ngỡ phôi pha Theo ngày dài tháng rộng Nhưng đêm về giấc mộng Cứ cay nồng nhớ thương
Kỷ niệm không là sương Sao phủ buồn nhân ảnh ? Mi xanh và tóc lạnh Bao giờ thôi vấn vương ? . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
KỶ NIỆM
Ngoài những ký ức vừa qua, những trăn trở và đầy xót xa trong người chị NguyetPhan có lẽ không tài nào nhắm mắt quên đi cho được, với một tâm tư khắc khoải và một tâm hồn đang buốt giá đớn đau, vừa chia tay với một cuộc tình mà chị cứ ngỡ sẽ là muôn thưở; nhưng ai có ngờ chuyện đời không còn bình lặng êm trôi như dòng sông Hàn ngày xưa cũ nữa, bước chân của chị mà tôi đã ghép cho là những dấu chân chim trên con đường quen thuộc đi về nẻo phố qua từng con đường nhỏ…. Hình như chị hẵn không thấy những giọt nắng vàng như ngày xưa trong sân trường hoặc nắng cứ còn rơi nhè nhẹ khi đứng trước cổng nữ sinh để chờ ai… Chị tuyệt vọng và bao lần khổ đau, nhưng qua đoạn hồi ức lúc “mảnh trăng mới vừa tan vỡ”; chị đã có những lần khóc thầm và nhung nhớ cho một đời vô vọng như thế, có thể nói trong đoạn hồi ký nhỏ nhắn của chị dưới đây, đó là một tiếng nổ lớn trong tâm hồn chị, và gần như chị đã đôi khi tuyệt mệnh mình vì nỗi đau quá chán chường – lại thêm một gánh nặng nữa đến với mình, sao không như bao nhiêu chuyện buồn khác là có những hành trang cho mình, mà hành lý hôm nay của chị ra đi duy nhất chỉ có một bé trai còn quá thơ dại. Chị kêu lên Trời và tự hỏi: Phải làm sao đây ? – nói xong với lòng mình, chị đã nhỏ lệ…
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Tôi ko biết suy nghĩ gì hơn trong những ngày này tâm hồn chao đảo với nhiều điều phải nghĩ. Tôi không than vãn số phận, tôi không oán trách mọi người, tôi chỉ biết chấp nhận cho cuộc đời của tôi và muốn sống tươi đẹp dù khó khăn gian khổ tôi vẫn vượt qua và luôn luôn mỉm cười.
Những đêm trăn trở nơi đây lòng tôi như đón nhận một điều gì đó sắp xảy ra. Tại sao hai ba nỗi đau ụp đến với tôi cùng một lúc. Tôi đang lặn ngụp dưới dòng nước xoáy đang cần người kéo tôi dậy.Tôi mong ai đó đôi cho tôi một cái phao.Trái tim tôi đã rạn nứt nhiều quá không còn chỗ lành lặn để tôi thở... Tôi buồn bã...với bước chân nặng nề trên con đường mỗi chiều tan sở ngang qua những ngôi nhà người ta đang quây quần bên mâm cơm có vợ chồng con cái mà nước mắt tôi cứ buông rơi, ước gì tôi có được giây phút ấy, tim đau nhói và thương con trai quá… (Trích: Hồi ký của NguyetPhan…) Hoặc là một đôi lần nào đó trên từng dấu chân hằn đời của chị, từng dấu chân còn gọi là vết chân chim như chúng tôi đã tường trình ở trên… NguyetPhan cũng đã tự nhủ với mình, thầm kín với riêng mình với những cơn mưa rồi tạnh, hoặc sau cơn mưa trời lại sáng, sẽ không còn gì như những buổi chiều nay…. Có lẽ NguyetPhan còn tin như thế vào chính mình, vẫn còn hy vọng cho mình những bài toán cuộc đời chưa tìm ra đáp số ??? và hy vọng của NguyetPhan cứ còn mãi lặng lẽ - không giống như chị ThanhThư trong nỗi cô đơn thì chị đã không cầm được lòng mình và điên dại than khóc một mình; hai con người cùng chung một câu chuyện… ở đây cho dù đã nhận lấy sự đau đớn trong tâm hồn, nhưng NguyetPhan vẫn còn hy vọng rằng: Ra đi nhưng người còn lại về, Trắng tay ai nỡ bỏ đành sao em… Nhưng thời gian cứ dần trôi, dần qua và đi vào một chặng đường xa ngái…. Xa đến nỗi chị không còn nhìn thấy buổi ban đầu vỡ tan nữa… và thôi, hết gì hy vọng…
LỜI CUỐI CHO ANH Em đã khóc cho tình yêu vừa mất Bàn tay buông lơi Không giữ được tình rời . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Anh như lục bình trôi muôn phương Có hiểu được đâu vì sao bờ sông bồi lỡ Cứ thản nhiên xuôi theo con nước lớn Xin trả lại anh lời yêu ngày xưa cũ Em bỏ lại sau lưng những mùa chờ đợi Mòn mỏi nào giờ đã xanh rêu Anh như ngọn gió lãng du Sao hiểu được chiếc lá vàng mùa thu rơi về cội Giọt nắng cuối ngày rớt lại buổi hoàng hôn . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Nhưng em tin... Nước mắt rồi sẽ khô Cơn mưa rồi sẽ tạnh Em sẽ lại là em Kiều dũng của riêng mình ./.
Tác giả bài viết còn nhớ ở xứ Đà thành cũng đã có những cơn mưa, mưa bão tố, mưa cuồng phong, mưa gió, mưa nhè nhẹ và ngay cả những cơn mưa phùn, chính người viết bài này đôi khi cũng ở trong tình trạng như thế khi còn ngồi trên ghế nhà trường, cũng xây đắp cho mình một câu chuyện tình vào năm cuối cùng, cũng ước mơ, cũng nghĩ suy, và những cái gì mà con người chúng ta hằng vun đắp và xây nên cho đời mình như thế… Chính vì vậy, hình như đây là bài viết thứ hai, ba (?) của người viết cũng đã hòa mình vào với những con người mà mình đã viết… Hôm nay nhân viết về cho chị NguyetPhan, người viết có một chút cảm nhận và nhớ về cho một con người cùng lớp mà những bài viết trước người viết đã nhắc đến nhiều, hôm nay nhân câu chuyện buồn của chị NguyetPhan, thì chính mình như nhớ lại với một tháng ngày của chính mình trong thời học trò của trường cũ xa xưa, thế rồi, người con gái ấy đành lỡ bước sang ngang khi mùa hoa phượng chưa rụng nhiều nơi sân trường và bỏ lại sau lưng khung trời giảng đường với biết bao say đắm của cuộc đời… chỉ còn người viết là phải đi xa mà thôi, có lẽ hai phương trời cách biệt ấy chắc cũng đủ viết lên cho mình một dấu ấn kỷ niệm của chính đời mình… hôm nay nhân câu chuyện tình của chị NguyetPhan, người viết xin được viết lên những vần thơ vô vọng nói lên trong cảm xúc…
Xứ Quảng xuân về cơn mưa phùn rất nhẹ Em co ro trong cái rét đầu mùa Chiều Hải Vân mênh mông làn sương phủ Hoài cổ thành bàng bạc ánh trăng trôi (NNH)
Tác giả bài viết còn nhớ ở xứ Đà thành có những cơn mưa, mưa bão tố, mưa cuồng phong, mưa gió, mưa nhè nhẹ và ngay cả những cơn mưa phùn, chính người viết bài này đôi khi cũng ở trong tình trạng như thế khi còn ngồi trên ghế nhà trường, cũng xây đắp cho mình một câu chuyện tình vào năm cuối cùng, nhưng rồi không thành và cũng không còn nữa ngày hội ngộ, ngày tôi ra đi, thì chuyến đò đã lỡ độ xuân thì đưa người ấy sang ngang, cũng như chị NguyetPhan, chị ThanhThư, thì tôi đây có lẽ một niềm đau thứ nhất trong đời bây giờ đã xa nhưng vẫn hoài nhớ mãi…
Nổi nhớ ngàn mây Ngọn gió bấc luồn sâu vào hơi thở Phố đông người du khách đứng chơ vơ Người ở đâu ? để mình tôi lang thang phố Quán trọ nào hiu hắt những trang thơ
Em ngồi bên ly cà phê ngọt đắng. Rặng Sơn Trà ngày nhẹ gió buâng khuâng Phố ngày xưa suy tư màu lãng mạn Nụ mai vàng bẽn lẽn nắng mùa xuân
Ai để lại cổ kính xưa vắng lặng ? Màu thời gian trên mái ngói rêu phong Em du khách chân độc hành phiêu lãng Chút tình thân ẩn giấu với riêng mình Xin gửi lại một trái tim vụng dại Tháng giêng về trong nổi nhớ chơi vơi Ga xứ Đà đêm ngược chiều gió bấc Hành trang nào rơi mất một lời yêu . / .
Trở lại với câu chuyện tình sầu của chị NguyetPhan; xin mời qúy độc giả tiếp tục nghe lại tiếng nói vô vọng nhưng có nhiều tự ủi an trong lòng chị, để chứng tỏ sau một lần vấp ngã tưởng như không còn gượng dậy, chị đã cố gắng như thế nào ???
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Như một sáng mai nào đó thức dậy lòng tôi không vui không có một nụ cười hồn nhiên như thường ngày dù đối với bản thân tôi không một lỗi lầm đáng tiếc nào xảy ra. Sống trong hoàn cảnh thiếu thốn từ tình cảm đến vật chất nhưng tôi không vì một lý do gì để đánh mất phẩm chất của tôi. Dù trong tự do tôi có quyền định đoạt cho mình một hướng đi để thích nghi với cuộc sống mà tôi phải lo toan, không vì yêu thương, không vì ích kỹ, không vì hờn ghen của một con người để rồi đánh mất tất cả....
Bỗng nhiên tôi tự trách mình trong cuộc sống còn những điều để phải nghĩ và lo toan.Tại sao tôi phải bâng khuâng vì một điều không thể có trong cuộc đời tôi.
Ngày mai tôi rời xa nơi đây nơi tôi khập khễnh bước những bước chân đầu tiên sau một lần ngã quỵ,và có lẽ nơi đây đã tập cho tôi đủ nghị lực và can đảm sống với những ngày tươi đẹp dù tôi đã mất tất cả. Chắc sẽ là một kỷ niệm nữa được đong đầy trong trí tôi của một thời sống không mái ấm, không hạnh phúc gia đình. Bên cạnh cuộc đời tôi còn đứa con trai yêu quí nữa, và cuộc đời của tôi sẽ dành hết cho con trai……. (Trích: Hồi ký của NguyetPhan…)
Màu tím buồn trôi – hình như chị NguyêtPhan luôn chọn cho cuộc đời của chính mình (Ảnh minh họa)
Sau một câu chuyện buồn của chị NguyetPhan, cho đến hôm nay thì dòng đời cứ trôi đi bình thản và lặng lẽ, có thể nói chị đã quên đi bớt phần nào rồi, nhưng mảnh trăng tan kia đôi lúc lại khơi xa trong lòng chị như một tiếng sét, tiếng sét không phải vì tình ái mà phải là tiếng sét của đêm thâu cô độc hòa với bước thời gian cứ mãi ngừng trôi và cứ cuộn tròn cho riêng con người của chị với từng khoảnh khắc đớn đau như người bệnh hấp hối trước khi lìa đời; sau nhiều lần chuyện trò với chị NgPhan; cá nhân tôi hình như cũng bị lãng đãng đâu đó những tiếng sóng cứ mãi dạt dào vào câu chuyện của chị - giống như ngày xưa với chị ThanhThư vậy… nhưng rồi thôi cứ cho đó chuyện “ngày qua đi” – còn hôm nay đôi khi nhớ về cho hình bóng cũ – chị vẫn âm thầm… lặng im… nỗi buồn xâm chiếm… và k.h.ó.c….
Giọt tình quên Lỡ đánh rơi nửa vầng trăng hò hẹn Nên tình ta cũng khuyết mãi không tròn Ánh mắt nào hoen tím vệt chiều loang Để yêu thương khuất chìm vào quên lãng
Lỡ đánh rơi nửa vầng thơ chờ đợi Nên tình ta không chở hết hẹn thề Tiếng yêu xưa đau suốt mùa con gái Nổi nhớ nào níu chặt bước thời gian
Lỡ đánh rơi nửa tình thư viết vội Nên đôi mình không trọn nghĩa yêu đương Nổi buồn kia chưa dừng bước đi hoang Chiếc bóng hắt chùng nghiêng vào bảng lãng
Lỡ đánh rơi nửa nụ hôn mê đắm Nên đôi mình chát đắng môi ngoan Người xa rồi như một nhánh sương tan Ta đuổi bóng nắng hanh vàng kỷ niệm./.
Một mối tình, hay một câu chuyện tình của người con gái năm xưa với một chàng trai thời son sắc của miền đất kinh kỳ với một người con gái xứ Quảng, một câu chuyện tình được sinh ra và nảy nở trong lớp học của ngôi trường SaoMai ngày xưa, chúng tôi cũng đã từng viết nhiều bài viết về cho xứ Đà thành thân thương: . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Tôi đằng sau cái vẽ hạnh phúc ấy là những giọt nước mắt chảy vào trong là những đêm dài không ngủ được là sự hờn ghen của một con người là sự thù hận khi bị phản bội và sự đau đớn khi niềm tin bị gãy đổ. Hằng trăm cảm giác khác nhau ấy cứ luôn cào xé và gào thét trong lòng tôi khiến tôi mất ngủ trầm trọng. Tôi luôn luôn đấu tranh với tư tưởng cố gắng hàn gắn những vết thương để con tôi có Ba. Tôi muốn ngày con tôi chập chững bước vào gia đình nhỏ của nó có tôi là người dìu dắt và vui đùa bên cháu nội sau này. Tôi biết sự tha thứ là chiếc gối êm cho giấc ngủ của tôi hằng đêm nhưng tha thứ trên lý thuyết thì dễ thực tế sao khó quá, ly bễ rồi hàn lại cũng còn có vết nữa là... . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . (Trích: Hồi ký của NguyetPhan…)
Đôi khi chị cũng đã quên hẵn đi với nỗi đau hiện tại (coi như không có xảy ra) để nhớ về cho người cũ ấy, nhưng chỉ là để mà nhớ - vì dù sao cũng một thời tay ấp tay bế mà…. Tay chị đã bồng cho mình một chuyện tình mà…
Cho riêng một người...
Biết bao nhiêu chàng trai Bên ngưỡng đời hò hẹn Mà sao ta đến lạ Vẫn chỉ nghĩ về anh
Đêm một mình chiếc bóng Thơ chở đầy bâng khuâng Không gian nồng tĩnh lặng Nhớ đuôi mắt anh buồn
Nào đã có gì chung Bên sông đời dĩ vãng Mà sao đầy bảng lảng Qua giấc chiều dâng hương
Nổi nhớ nào chao nghiêng Cho thơ xao xác lòng Giữa bao người hò hẹn Duyên rơi vào riêng anh...
Hầu như cứ mỗi đêm về, thì ai ai nếu có những câu chuyện buồn như chị thì chắc chắn sẽ ngồi đó và cứ mộng mỵ về cho ngày xưa cũ ? hình như ai cũng thế, riêng với người con gái xuân thì NguyetPhan của một thời ngày xưa, chắc có lẽ cũng là sắc nước hương trời…. nhưng rồi ai cũng phải có những đôi lần chìm đắm vào những phong ba giông tố…. với chị NguyetPhan thì cũng trong số đó…. Chị cũng vẫn còn nhớ, còn vương vấn và còn mãi thương, và còn mong có ngày sẽ hàn gắn…
Đêm như mọi đêm..
Thêm một đêm...rồi thêm một đêm Một mình tôi cùng với computer Không gian một màu gam lạnh Tôi chìm vào những lo toan...
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Những nổi niềm như muối xát vào đêm Cứ mặn chát trên đôi môi khát cháy Mùa xuân đã qua...mùa Hạ chưa tàn...mùa Thu chưa tới... Mà hồn tôi đã quá nửa mùa Đông
Còn có ai không...xin mang giùm chút nóng Cho tôi còn hy vọng thấy bình yên ....
Nếu ai đó giờ này còn mãi là độc giả đang theo dõi bài viết về cho một con người, thì có lẽ nhưng nhân vật trong bài viết, cũng như những diễn viên trong vở bi kịch sẽ chân thành cảm ơn trước thật nhiều và thật nhiều… Chúng ta đang nhìn xem một cuốn phim đời nói về cho một con người thiếu phụ, không phải là nàng chinh phụ trong Cung oán ngâm khúc còn bồng con đứng đợi chồng về đến nỗi hóa đá…. ở đây người chinh phụ NguyetPhan không còn đứng chờ đợi một ai nữa, mà chị sẽ nhớ về cho khoảng thời gian ngày xưa thôi.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Đêm nay tôi không ngủ được có một sự trống vắng trong căn phòng này hay là lòng ta đã trống trải từ lâu, trái tim đã nguội lạnh bởi những xúc phạm tổn thương sâu thẳm trong tâm hồn. Mỗi ngày qua đi là một sự đổi thay nho nhỏ và dần dà theo năm tháng đã phai nhạt tình cảm trong nhau. Có lẽ ta đã không hiểu được lòng mình- tất cả đã làm cho tâm hồn của ta ngày càng chai đá: Đôi khi nắng qua mái hiên làm tôi nhớ. Đôi khi có mưa nữa đêm lòng tôi bỗng bơ vơ
Chợt tỉnh chợt mơ - chợt ẩn hiện cái gì đã qua sẽ không bao giờ lấy lại được.Đối với ta quá nhiều điều đã xảy ra và có thể giữ được đôi chân người trong những ngày tháng sau này không? Có lẽ mơ hồ thật, mỗi bước chân nặng nề trở về mái nhà lạnh ngắt lòng ta chán nản, ước gì cho ta quên tất cả và ngủ yên trong lòng đất để đớn đau thôi dày vò tim gan đừng nhức nhối và một mặc cảm quá lớn để không thể làm thay đổi lòng ta được. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . (Trích: Hồi ký của NguyetPhan…)
Cũng như qua đoạn văn hồi ký vừa trên của chị, chúng ta nhận thấy trong đớn đau, người ta có một chút quên lãng, trong nhớ nhung đôi khi vẫn còn nhiều tiếc nuối… Chị NgPhan cũng thế… cũng còn có đôi khi, còn có những giây phút, và còn có cả những nhớ nhung thoáng qua…
Nổi nhớ mang tên anh... ( cho một người ... )
Mưa vẫn rơi bên thềm hiên vắng Nổi nhớ anh như gió hẹn mùa Chút dập dềnh gợn sóng lòng ta Nghe thời gian buồn nghiêng rơi theo lá
Đêm chốt chặt bao lời yêu hờn dỗi Câu thơ nào theo nổi nhớ chơi vơi Mình vẫn còn gần nhau trong tầm với ? Hay đã xa... xa lắc tự lâu rồi ?
Ừ thì ta đang tự gánh ưu phiền Những trở trăn...những ngu ngơ...suy diễn... Dù biết rằng anh yêu là rất thật Cớ sao ta không dừng được hờn ghen...
Có những điều tưởng chừng thật thân quen Vẫn khó nói ra ... khi chạm vào sâu thẳm ...
“Nhiều khi đếm thời gian, sao thấy nó trôi chậm thế. Mãi không hết một tuần, mãi không hết một tháng… Nhiều lúc chị cảm giác mình không vượt qua nỗi, có thể chị không tin nhưng quả thật là như vậy. Nhiều lúc chị chỉ thèm được đi lang thang, được ngồi ở hồ, ngồi ở những chỗ quen thuộc của hai đứa ngày xưa, những chỗ dường như chỉ dành cho bọn mình thôi ấy. Nhất là những ngày cuối tuần, chẳng hiểu chị đang làm gì cả. Biết là buồn lắm, biết là thấy cô đơn lắm, nhưng chẳng thể làm gì được. Nỗi nhớ không chỉ ám ảnh bởi những người ta gặp, những chuyện ta trải qua mà đôi khi một khung cảnh đẹp, một cánh đồng bất tận, một khu vườn ngợp nắng, mặt biển xanh ngát tận chân trời cũng khiến ta mỉm cười khi nhớ đến. Những ngày Sài Gòn rợp nắng, cái nắng hanh hao, oi bức của những buổi trưa hè trải xuống lòng đường, chợt thèm một cơn mưa da diết. Nhớ tiếng những giọt mưa tí tách trên mái hiên nhà. Nhớ cảnh những đám mây vần vũ hồi lâu trên nền trời, nhớ gió mang hơi ẩm lùa vào phòng, mát rượi. Những cơn mưa đọng lại trong nỗi nhớ theo những cách khác nhau. Thuở bé, đám trẻ con ngày ấy chỉ mong cơn mưa đến, để rồi chạy lon ton trên sân, đạp nước tung tóe, và quăng vào nhau những tiếng cười, ngây ngất. Lớn lên chút nữa, đón mưa đến bằng tâm trạng chờ đợi nôn nao, thèm cái cảm giác đi giữa màn mưa bụi dưới những tàn cây, nghe lòng mình trải ra, để những giọt nước bắn vào mặt, tan đi, như muốn xoa dịu đi những muộn phiền trong cuộc sống. Mưa, cái khoảnh khắc giọt nước chạm vào mặt đất hay đọng lại bên cửa sổ khiến người ta nhớ, bởi mưa gieo cái buồn man mác vào không gian. Để lòng người chùn lại. Để những giọt nước chảy đi như dòng kỷ niệm cứ cuộn chảy, ùa về, mang theo cả nỗi nhớ khôn nguôi. Em lại có thêm ngày chủ nhật Một mình cùng chiếc bóng lẻ loi Chiều ngoại ô phố buồn ngơ ngác Em viết tên người vào bàn tay Chủ nhật buồn
Có thể hầu như cho chúng ta nhận thấy rằng: một cuộc tình giờ đây đã vỡ tan, để lại cho người con gái năm xưa nào bây giờ đã trở thành người thiếu phụ với những đớn đau lặng thầm không thể tả; một mình lang thang trên phố hoài, hầu như NguyetPhan vẫn nhớ thương và tiếc nuối về cho ngày tháng cũ xa xưa, nhớ về cho thưở hạnh phúc buổi ban đầu còn mãi lưu luyến ấy…. nhưng hôm nay tất cả cũng đã xa đi rồi, mất hết rồi, bàn tay nào ngày ấy còn ôm ấp những niềm hạnh phúc nhung nhớ và mộng mị, bàn tay nào có thể khỏa lấp đi hết những dấu chân chim, bàn tay nào tiễn đưa và những lần vẫy gọi, nhưng giờ đây, câu chuyện tình mười năm ấy đã ra đi với những cơn sóng gió; để lại cho người con gái năm xưa bây giờ chỉ là một thiếu phụ không hơn không kém; lang thang hoài trên phố để rồi chị còn nhận ra được những đớn đau thầm kín của lòng mình, cũng con đường ấy, ngày nào “đôi ta” vẫn chung đôi hò hẹn, con đường không có lá me bay nhưng với những “hạt nắng chiều” vẫn còn rọi xuống cho một chuyện tình mà chị cứ ngỡ là muôn thưở trong một đời làm người của chị… nhưng hôm nay những dấu chân của chị còn cứ mãi lang thang hoài trên phố mà lòng như dẫu còn cứ đắng cay và buông trôi…
Một đời, một thời với một câu chuyện tình của đời mình, chị NguyetPhan trong nỗi buồn cùng cực trên phố chiều xứ Đà thành, hình như chị đang nhớ về cho những chuỗi ngày xưa, cứ ngỡ như những chuỗi ngày với câu chuyện tình buông trôi, như những khi còn ngồi trong lớp học mà cứ nghe từng cơn gió thoảng bay về từ một dòng sông… . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Nuốt vào tim mình đau đáu xót cay Câu hát nhà ai liêu xiêu nhịp phách Góp nhặt lại những đợi chờ đã vỡ Đốt cháy niềm tin chưa được khai sinh
Chủ nhật buồn phân đôi thành hai nửa Nửa gửi cho thơ và nửa nhớ về anh Lời thơ thì khắc khoải - anh thì xa xanh Nên cứ loanh quanh những trở trăn buốt tê lồng ngực Chủ nhật buồn
Cho dẫu biết người sẽ không về, nhưng chị vẫn gượng hỏi cảm xúc rằng “chắc ai đó sẽ về thôi”… Một sự suy gẫm đến buốt lòng. Thôi đừng nhớ, đừng tìm nữa. Để con tim được thanh thản và yên bình một chút đi.
“Người đi xa quá, đã đi xa em quá…” Chợt khóe mi chị cay cay và từng mảnh kí ức vỡ vụn trượt dài trong nỗi nhớ cứ cuồn cuộn lên chẳng thể nào kìm giữ được. Rồi tự hỏi liệu rằng ai đó có về không? Vẫn tự trấn an cảm xúc của chính mình bằng chính lời hẹn mà bản thân tự thêu dệt nên, để rồi chị phải vỡ òa nhận ra mình đang bỏ mặc hiện tại bằng cách đánh đổi sự mơ hồ của tương lai. Nhưng vẫn cứ níu, vẫn cứ chờ và vẫn cứ day dứt về quá khứ.
Từng cơn mưa quên nhớ của ngày xưa dẫu biết rằng sẽ không bao giờ trở lại thêm một lần nữa nhưng cứ vin vào sự huyền hoặc của con tim mà dằn vặt không thôi. Để rồi nhận ra mình đã để trôi tuột mất đi cái cảm giác ngọt lành, man mác, dịu ngọt của câu chuyện tình vừa mới đi ngang qua. Liệu rằng ai đó có quay về, liệu rằng ai đó đã quên đi hết những ký ức yêu ngày xưa hay chưa… Và liệu rằng…? Cứ tự hỏi, rồi tự trả lời bằng những tia hy vọng mong manh như gió chướng.
Sóng cuốn trôi đi những dấu chân in hằn trên cát rồi vô tình cuốn trôi đi những yêu thương cũng nhẹ tênh và những nát vụn còn sót lại. Vì người đã đi xa quá, đi rất xa nơi này thì còn biết tìm đường để quay trở lại hay không? Và nếu có quay lại thì đường xưa còn đó nhưng có lẽ người xưa đã đổi khác. Kỷ niệm run lên bần bật, vỡ tan hòa vào những dòng nước mắt phủ đầy hoài ức xưa cũ. Đan chặt hai bàn tay vào nhau để vỗ về yêu thương đang trôi đi về nơi rất xa…
Nhưng tôi vẫn cứ cố tìm, cố lục lọi lại yêu thương ai đánh rơi để tự hỏi rằng “người còn quay trở lại không”. Người còn nhớ thì người sẽ về, người đã quên thì người sẽ đi mãi mãi, vì nơi đây không thể trói buộc được trái tim của người. Nó không còn thuộc về nơi này mà thuộc về chốn khác. Dù không muốn nhưng không thể ép buộc được trái tim phải thế này thế kia. Buông đi… Trôi đi… Vì người sẽ chẳng quay về nữa. Rồi thấy trái tim mình điên dại. Căn phòng vắng tưởng chừng im tiếng động Nốt trầm nào vụn vỡ những chờ mong Mấy năm trước mình còn nợ nhau không Để hôm nay nhớ nhau tình tuyệt vọng ... Chủ nhật buồn
Đến hôm nay; NguyetPhan, hay còn gọi là Phan Thị Minh Nguyệt, có thể nói cả là một chặng đường dài với những phiếm tình còn lắm nhiều suy tư, chỉ biết với những nỗi buồn, những nỗi buồn hầu như vô tận và không có được những cõi bờ, triền miên và day dứt không thôi, có lẽ với những nụ cười khi đang nở rộ, nhưng cõi lòng có thể là một khối sầu đông vẫn còn cứ mãi lạnh giá, cô độc, bước lữ hành cứ mãi còn trải qua nhiều năm tháng không nguôi được một mối tình chưa trở về nơi ấy, nếu một cô Mai trong Nữa chừng xuân với chàng Lộc để rồi Mai còn ôm mối hận nghìn thu tình tuyệt vọng; nếu một cô Loan trong Đoạn tuyệt để rồi cũng ôm mối hận ngàn thu; hay là một cô Mơ trong Dì Mơ để rồi khóc than lặng lẽ cho một đời con gái; nếu một cô Hiền với câu chuyện tình đơn phương với anh chàng quê mùa chất phác như anh Vọi trong tác phẩm Trống Mái của Khái Hưng để rồi ngày về lại HaNoi của cô Hiền, thì nàng vẫn còn say đắm cho một kỳ nghỉ hè mà ai ngờ đâu đó là một mùa hè cuối cùng và vĩnh biệt… Ở đây với người con gái NguyetPhan cũng đã trải qua hết nữa đời người thì NguyetPhan vẫn cứ còn mãi đóng vai của những dấu chân độc hành và cô lữ trên bước đường đời còn lại… Ngày ấy và hôm nay, hơn mười năm tình cũ tròn trôi qua mà cứ ngỡ như một cơn gió của ngày xưa vậy – cũng giống như năm 2013 tôi viết về cho nữ thi nhân DieuVuongQuynhChau với Một phiếm tình “chưa trở lại” – thì hôm nay với người con gái ngày nào đã trót mang tên NguyetPhan vẫn cứ còn đồng hành trên một cung đường của cuộc đời với thời gian; Âu ! có lẽ chăng đó là một định mệnh duyên kiếp của chị NguyetPhan mà trong độ xuân thì cứ còn mãi ôm ấp một mối tình thầm lặng hòa lẫn với những cơn gió rì rào đi qua khung cửa lớp…
Một đời – một thời và với một con người thầm kín của chị NguyetPhan… giống như bài viết hôm nay, một tựa đề với thật nhiều cảm xúc mà tôi đã dành tặng… là chị cứ Còn vương mãi những dấu thầm lặng lẽ…
Nguyễn Ngọc Hải Saigon – tháng Nhớ Ơn Thầy cô giáo 2014. _______________________________________ Gc: Ngoài những thi phẩm và trích đoạn hồi ký của chị NguyetPhan, trong bài viết tác giả có mượn và sử dụng thi phẩm của DVQC, sau khi được tác giả cho phép… Trân trọng cảm ơn thi nữ DVQC… (NNH) | |
|