Tổng số bài gửi : 10 Points : 35 Join date : 25/04/2011
Tiêu đề: Từ bản nhạc: Phượng hồng... 7/6/2011, 7:54 am
Một lời gửi lại cho một người... (Bài đã đăng lên Tập san HônThiêngSaoMai...) Từ một bản nhạc – một chút suy tư về một người...
Trong buổi giao lưu Nghệ sĩ tác phẩm và tác giả - tôi vẫn còn nhớ rõ vào năm 2007 trên sóng HTV7 của Đài truyền hình Thành phố Hồ Chí Minh, nhạc sĩ Vũ Hòang đã tường trình lại một sáng tác đã làm xao động biết bao con người khi nhớ về tuổi học trò của mình, khi ấy tôi ngồi nghe một cách say mê nhớ như in từng chút cảm tưởng của Vũ Hòang về nhạc phẩm Phượng Hồng….. x x x Trên chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng, em chở mùa hè của tôi đi đâu…… Cành phượng vĩ em cầm, là tuổi tôi mười tám, lại chẳng ai hay thầm lặng mối tình đầu…
Người con gái CV năm xưa đã vô tình chở mùa hè của tôi đi rồi, nắng sân trường vẫn còn đọng lại trong tôi như bao nỗi muộn phiền một thời học trò thơ ngây và vụng dại quá, trường lớp, bạn bè và một chút nắng ấm của những ban mai ngày nào – ký ức như hiện về trong tôi từ dạo ấy, vẫn có mùa hè, vẫn hoa phượng (trường SMai lúc đó chưa có những cây phượng) trong tâm trí tôi như lặng thầm của một thưở ban sơ… thầy cô, bạn bè và những buổi học, đến bây giờ khi nghe lại “bản tình ca” của Vũ Hòang thì CV đã đi rồi.
Ra đi khi gà chưa gọi sáng – để lại trường xưa bóng nhạt mờ, những kỷ niệm vẫn còn thổn thức trong tôi như thưở ban đầu trong lớp học “kẻ đầu sông – người cuối lớp” nhìn trộm nhau với ánh mắt nụ cười đầy tính hồn nhiên, những mảnh giấy trao tin chuyền cho nhau nói lên lời cảm mến, thầy bắt gặp nhưng em vẫn nghẹn ngào không nói năng chi…
CV ơi! Mùa hè đã đến rồi đó, từng trang vở ấm nồng tình bạn vẫn bừng cháy trong tôi, mỗi chiều về trên sân trường hòa lẫn với chút nắng chưa nhạt để tà áo em bay trong gió thỏang, gót hài em chưa đậm in dấu hằn trên cát của ngôi trường thân yêu nhiều kỷ niệm nhưng chưa đến nỗi xót xa. Hè về, CV còn ôm ấp những trang sách hồng mà hồi đó mình mới tập tễnh làm thơ con cóc để trao tay cho nhau ? Biết bao tà áo dài, biết bao gót sen hồng của một thưở học trò dấu yêu, biết bao nhiêu bài đã gửi về người em gái, mà giờ đây em đã bỏ trường mà đi, chở luôn cả những cành hoa thắm trong tôi để đi vào một huyền thoại xa xăm nào hở CV… Nắng sân trường chưa tắt hẵn, trang lưu bút ngày xưa vẫn còn đọng lại trong tôi mà nay đã thành những ký ức chưa nhạt nhòa… Em chở mùa hè của tôi đi đâu? Không còn gặp em ở cuối giờ học, ngày hôm nay vì không thuộc bài, mắt em đẫm lệ buồn nhưng chưa rơi trên ngõ sầu phố vắng, chiều công viên nắng vẫn chưa phai để còn nhìn áo dài bay trong gió, cho dẫu là cơn gió vô tình, đứng xa tôi nhìn lại mái tóc huyền ảo của em vẫn còn chập chờn đâu đó. Em đã chở cả mùa hè ra đi mà không nói lại một lời gì…
Cánh phượng hồng ngẩn ngơ, mùa hè đến trường trong nỗi nhớ miên man….
Hè về trong mỗi con người của lứa tuổi học trò, vẫn xanh ngát bao la trong tiềm thức của một thời học sinh như chúng ta, em ra đi mà trên tay vẫn còn cành phượng vĩ của tôi, em cầm lấy và đón chào như một vì sao băng của mùa hè đỏ rực, trường mình cho dẫu chưa có hoa phượng, chưa dẫu một lần đem ép trong trang vở nhưng tôi vẫn mòn mỏi đi tìm một cành phượng hồng đem về tặng cho em ngày ấy, Phượng hồng ngẫn ngơ hay tình em ngây dại, cánh tay ai nỡ ép vào tim mình khi lòng em còn thổn thức nhìn mùa hè đi qua… Hoa vẫn thôi rơi, mắt em đã đẫm lệ giọt sầu rơi trên cánh phượng hồng khi mùa hè cuối cùng lại đến… ngày mai đây, người em gái của tôi đi về cõi xa xăm mộng mị nào đó có còn nhớ về trường xưa không? Tranh vở ngày nào chưa thuộc bài mà thầy đã nhìn đứa học trò với ánh mắt thương hại: không chịu học bài - vào lớp mà cứ ngẫn ngơ, buổi chiều trong công viên nắng vẫn còn rơi V. ạ, sao em không học bài, lòng anh đau nhói khi mọi người nhìn ra sau thấy anh đang buồn, trong lớp biết bao nhiêu cuộc tình thơ ngây của bọn nó mà không ai chú ý, chỉ chú ý đến chúng mình trên những tháng ngày thơ ngây đó… Lạ quá nhỉ phải không, ngồi trong lớp chỉ có XLan là đầu mối chim xanh của hai đứa mình, trao thư, nhìn nhau cười như muốn nói: H. ơi! V. giận rồi đó, buổi học nào rồi cũng qua đi như những cơn gió thỏang mà hình như vô tình đưa đẩy với tháng ngày của hai đứa…
Cánh phượng ngẫn ngơ, mùa hè đến trường trong nỗi nhớ miên man, rồi ngày sau biết có còn gặp lại… Không, chắc chắn là không còn gặp lại nhau nữa đâu V nhỉ, để rồi ngày khai trường áo lụa gió thôi bay, để em ra đi về tận phương nào, bỏ trường, bỏ lớp, bỏ thầy cô và bạn bè, mình tôi sẽ đi vào nỗi nhớ, nỗi sầu vô vọng, V đã bỏ tà áo dài tung bay trong gió, đã bỏ những trang sách hồng, bỏ cả những cánh thư trao tay, bỏ cả những chiều về trên sông dài lộng gió, sân trường chỉ còn lại một khoảng không vô vọng của một thời áo trắng đầy kỷ niệm, mùa hè qua đi, tôi và V đã thực sự vĩnh biệt mùa hè… V có nhớ thầy cô và bạn cũ, nhớ về những buổi học trộm nhìn nhau mà lòng đầy luyến nhớ… thầy vẫn còn đó, ngôi trường vẫn còn đó nhưng bạn bè đã ra đi, như một kiếp nhân sinh chưa nói nỗi lời trần tình ly biệt, dẫu là một chút tình thơ trong trắng như tà áo dài bay bay trên đường về phố cũ… Ngồi ôm đàn trong nỗi nhớ miên man… thế là không còn gặp lại nữa rồi, còn mình tôi trong nhiều nỗi nhớ, những nỗi nhớ miên man về cho V. – phải chi giờ này còn XLan đây nhỉ, cánh chim nhỏ trao tình cho chúng tôi trong từng giấc mộng đẹp của tuổi ban sơ với chuyện tình ngây dại này. V ra đi, cả XLan cũng ra đi, bạn bè rồi cũng ra đi, tất cả đã ra đi, còn để lại mình tôi với những vần thơ chưa đúng nghĩa của một thằng khờ đứng ngoài cửa lớp, một bài thơ còn hoài không nghỉ đứng ngoài cửa lớp để nhìn vào lớp học V và XLan đang trò chuyện cùng nhau cười khúc khích, chiều SaoMai lộng gió từ bờ sông, dòng sông quê hương một thưở nào nhưng chưa có những con thuyền giấy, chưa có những con thuyền chở đầy mộng mỵ của lứa tuổi học trò hồn nhiên kia, tóc dài bay, vẻ mặt nghiêng che vành nón của một thời hoa trắng….
Nhưng! Tóc dài đã thôi bay, áo dài đã mất bóng trong chiều tà, ngôi trường cũ bây giờ chỉ còn trong ký ức mà thôi V. ạ! Mùa hè mỗi độ lại cứ về hồn nhiên và vô tư nhưng mỗi kiếp người vẫn còn mộng mơ với những ký ức, những cuộc tình còn đầy vô vọng, giờ đây V. đã đi xa – để lại trong tôi nhiều tiếc nhớ và thổn thức. Em chở mùa hè của tôi đi đâu, V. ơi cành phượng năm xưa em cầm là tuổi tôi mười tám, để lại mối tình đầu chưa phai… Cũng giờ đây nơi phương trời nào đó V. còn nhớ những kỷ niệm ngày xưa không V., nhớ những buổi chiều, nhớ trang sách vở, nhớ những buổi học, nhớ về cho những người như tôi không V. ? và nhất là nhớ về những vần thơ ngây dại không hả V.
Đúng! Vũ Hòang đã nói: Em chở mùa hè đi qua, còn tôi đứng lại, nắng sân trường ngập cả lòng tôi… Tà áo dài trắng bay ngập tràn cả giấc mơ… ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu, nên có một gã khờ ngọng nghịu đứng làm thơ…… Mùa hè qua đi. Còn V. chưa nói nỗi câu vĩnh biệt, hay là V. không dám nói với bạn bè, nắng còn ngập tràn nỗi nhớ, mà nỗi nhớ vẫn miên man của những ngày thơ …
Mùa hè vẫn trôi qua, trong miên man và nhiều nỗi nhớ, để lại mình tôi với những vần thơ của một gã khờ còn ngọng nghịu…….
Một mùa hè nữa nhớ về người con gái CV. NguyenNgocHai.