Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.



 
Trang ChínhTrang Chính  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

 

 Một thoáng Phương Lâm...

Go down 
Tác giảThông điệp
Nguyen N
Khách viếng thăm




Một thoáng Phương Lâm...  Empty
Bài gửiTiêu đề: Một thoáng Phương Lâm...    Một thoáng Phương Lâm...  Icon_minitime14/4/2011, 7:25 am

Một thoáng Phương Lâm…

Có lẽ nếu tính từ ngày ấy đến nay – cũng khoảng 38 năm rồi, bản thân tôi lại trở về nơi chốn ngày xưa mà tôi đã vài lần đến đấy… Phương Lâm bây giờ, không còn như Phương Lâm của ngày xưa khi nơi chốn này chỉ có rừng và rừng, hoang dã và cằn khô lắm…

38 năm sau – bây giờ mới có dịp trở về với những náo nức, những vui mừng vì hình ảnh Trường xưa đó hình như đã nằm gọn trong trái tim của những người con nhà mẹ ấy… cho dù cái nắng chói chang, cho dù gió thôi, và cho dù đường còn xa…. Vì lòng náo nức, và vì cuộc gặp gỡ tôi đang hình dung có lẽ hôm nay ngày trở về với mái Trường xưa như thế… nên tôi cứ chạy, chạy với một tốc độ có thể “đi sớm” – nhưng hình như sự kiên nhẫn và bền chí, cộng thêm cá tính gan lì và phiêu lãng của thằng con trai… thế rồi quê hương Phương Lâm, và tôi cứ nghĩ: mái Trường xưa như nằm đâu đó… và cũng hình như chính tôi đã trở về….

Cái nắng càng ngày càng vươn đến độ cao của thời tiết – nhưng tôi cũng mặc; bất chấp tất cả một khi tôi đã đứng trước “ngôi giáo đường đồ sộ và có tính cổ kính” – Giáo xứ Ngọc Lâm – một địa điểm hình như là trung tâm bất diệt của những trái tim SaoMai của ngày ấy – hôm nay.. tôi định thêm chút gan lì nữa định vào trong sân ngôi thánh đường để có chút gì đó Tạ Ơn Trời đất qua lời cầu nguyện vì đã “cho” tôi một cuộc hành trình suôn sẻ… nhưng sao mà ai đó vô hình đã giữ chân tôi lại phía ngoài cổng, lúc này tôi chỉ việc đứng nhìn vào phía bên trong và lộ lên rõ một niềm vui trên khuôn mặt:

- Đúng – đúng đây là ngôi thánh đường mà mình đã thấy trong hình ảnh….

Thế rồi, một cuộc điện thoại, báo tin – chị LanDuong – người chị đầu tiên “đã dẫn đường chỉ đạo” cho tôi đi tới… gặp chị tôi mừng lắm…

- Ôi, chào chị Lan…

Chị cũng nhìn tôi và cười cười chào lại… căn nhà của chị nằm ở mặt tiền đường lộ 20, nói đến đây, tôi hình dung ra và nhớ lại “cái quãng ngày ấy” những phen hú vía kinh hồn của đời trai thời khói lửa… chỉ vì cái tội “bỏ trường mà đi” – nhưng hình như Ông Trời không gọi tôi, Ông Trời không thèm để ý và gọi cái tên “Thằng Hải” để về chầu Trời như những đứa khác, như những con người khác đã “nằm xuống của thời ấy tại nơi mảnh đất này” – nhưng dù sao nhiều khi tôi nghĩ: Có lẽ Ông Trời cứ để cho mình cứ sống qua ngày đoạn tháng để được diễm phúc chứng kiến cho bao cảnh đời bạc phận của hôm nay….

Phương Lâm của hôm nay – chắc chắn không còn là Phương Lâm của những ngày qua với mùi bay khói lửa, mà Phương Lâm của hôm nay – chính tôi đã thấy sống lại một “ngôi trường xưa” nằm trong đó, có thể nói Phương Lâm của anh KT, anh Quyền, anh ThanhLong, của chị DL, VP, VMH, và nhiều chị nữa, hôm nay tôi trở về Phương Lâm cùng với một ân tình dào dạt và lòng mến khách của những con người, những con người “rất giàu lòng tình thương, nhân ái của ngôi Trường xưa” về với những ân tình chan chứa, với những niềm dạt dào khôn nguôi và khó tả nữa… cũng với những hòn núi, nhưng chỉ khác con đường, cùng với những địa danh, và chỉ khác với những cái tên mới mang nhiều màu sắc hiền hòa của một cảnh thanh bình nơi đồng quê chan chứa tình người này, của những niềm thương yêu và nhân từ về với một người nhỏ bé đang tồn tại “trong nhà”…

Lòng tôi hình như tràn ngập niềm vui sướng… chỉ có một lần duy nhất – xin gọi là duy nhất của cái ngày 15/8/2010 vừa qua tại thành phố Saigon hoa lệ…. từ đó lại chứng kiến thêm một cảnh đời biền biệt “rời xa mái trường như thế” thế rồi những câu chuyện, những tâm tình hàn huyên vớ những quý anh chị VPC này đây… và câu chuyện nào cũng không có hồi kết thúc, chuyện dài cứ triền miên và dai dẳng, những “câu chuyện đời” cứ mãi không thôi trong cõi lòng của mỗi người… chị này nói, chị kia kể, anh này nói, anh kia cười… hầu như bữa cơm thân mật tại đâu đó chỉ là qua loa cho có lệ đối với tôi, và hình như lòng tôi tràn ngập nỗi mừng vui không biết đói là gì…

Thế rồi một ngày cũng tan dần vào cuối bóng hoàng hôn sau những rặng núi phía bên kia đồi, đi trên đường 20 ấy – tôi hình dung lại như ai đó đang đi trên con đường sát bờ sông của thành phố Los Angales trong một câu chuyện thành lập nước Mỹ… phía sau thành phố cũng có núi, rồi đến những tòa nhà chọc trời, đây cũng có… nhưng hình như tôi biết ở đây không có một dòng sông nào ở đây… ngoại trừ dòng sông La Ngà hiền hòa mùa này hình như đã cạn khô nước mắt cũng chỉ vì xót xa cho thời gian cứ mãi thoi đưa, thoi đưa đẩy con người vào những quãng đời của quá khứ xa xăm nào rồi.. Phương Lâm chiều về, tắt nắng, tiếng chuông nhà thờ lại rộn rã vang lên… làm tôi nhớ lại cái thời ngày xưa cũng tiếng chuông giáo đường nhỏ nơi giáo xứ của thời thơ ấu của tôi… của cái thời “thằng hột mít” chưa biết buồn… nhưng hôm nay cũng buổi chiều, khi không còn chút nắng nào nữa, thì tiếng chuông giáo đường lại cũng ngân vang… nhưng có lẽ khác hẵn với tiếng chuông như ngày xưa ấy… tôi và anh KT không hiểu sao lặng lẽ đứng nhìn, đứng nhìn về phía ngôi giáo đường bóng nhỏ phía trước nhà, có lẽ có tôi nơi đây – anh KT cũng như tôi nhớ lại tiếng chuông của ngày xưa nới cái xứ Phước Tường xa xôi ấy – không hiểu có như tiếng chuông của nhà thờ Chính Trạch không nữa, tự nhiên tôi mường tượng cứ đi nguyện kinh vào giờ tối như thế…. Đứng nhìn “những con chiên ngoan đạo” lũ lượt kéo nhau vào ngôi giáo đường nhỏ nơi xứ quê này… lòng tôi cũng buồn lắm, nhớ lắm… nhưng gặp được cũng với những con người của nhà mẹ hôm nay thì hầu như niềm vui to lớn đã khuất lấp đi nỗi buồn hiện tại… để rồi một lần chính tôi cũng đã nói lên một lời chân tình tại quán café Đăng Thư ấy: hôm nay, ngày này, giờ này, trước sự ngân vang của tiếng chuông nhà thờ, trước sự minh chứng của hai ly café vô tri vô giác… tôi đã chuyện trò “thật nhiều và thật nhiều” với anh….

Màn đêm cứ thả dần và buông xuống, ánh đèn đường nổi lên, xe cộ tấp nập, chính tôi cũng không thể hiều nổi là giờ này “mình đang ở tại Phương Lâm hay trên một con đường nào đó ở thành đô nữa” – nhiều lúc tôi cứ ngờ ngợ giống như một con đường nhỏ nào đó ở Saigon hoa lệ ấy…. nhưng rồi…. một buổi gọi là “gặp gỡ” một buổi họp mặt mini không ăn uống không sung túc như những lần họp mặt nào trước, nói là giờ phút họp mặt, nhưng đúng hơn là một buổi tâm tình của những người con nhà mẹ lâu ngày gặp gỡ, chỉ với một ly trà bình thường, cũng với tiếng nhạc trong quán café vừa đủ nghe, cũng với ánh đèn giống như hư ảo của ngày nào mà chính tôi đã cảm nhận trong bài “giọt sương đêm” để kính trao về chị TL hiện giờ đang còn nơi xa xăm nào chưa đến…. những khuôn mặt hình như đã chất chứa đầy tình mến, tình thương yêu cho một đứa con từ nơi xa trở về… sao mà tràn ngập niềm vui đến thế? Không hiểu sao không một chút bia chút rượu nồng tình thắm nào mà luôn đầy dẫy những tiếng cười chan chứa, luôn đầy ắp những mối tình thân, và điều đáng nói là sự chứng kiến mấy anh mấy chị của một người em út nhỏ… hình như SaoMai là như thế, SaoMai luôn chất chứa tình thương, và bao giờ SaoMai cũng tràn đầy những tấm lòng nhân ái, những câu chuyện, tràn ngập và pha lẫn những tiếng cười, những niềm vui hòa nhịp cùng với những con người ấy… hầu như màn đêm như phải ngừng lại, và thời gian ngừng trôi… cứ giữ mãi những nét thân tình như thế, cứ giữ mãi trong lòng mỗi con người một lần hội ngộ để ngày mai hình như không thể quên đi được… và tôi cứ ngờ ngợ.. thời gian cũng đã ngừng lại, chậm lại để cho những tiếng cười này chiếm hết tất cả thời gian và cái khoảng không hầu như vô tận này cũng đều đứng lại nhìn về cho những anh chị em chúng tôi đang dâng trào một niềm vui vô tận này….


Với anh TranQuyen – một con người chất phát nông dân lam lũ – hầu như đã chìm đắm vào trong những nỗi nhớ mà tôi nhận thấy hầu như anh không nói – không hiểu là không nói hay là anh chưa nói, nỗi nhớ ngày xưa, cùng với nỗi cô đơn hiện nay của chính anh…. Trong giờ phút gặp gỡ hồi nãy, anh ít nói, chỉ nhìn và cười – và tôi biết anh cũng đang hòa chung niềm vui với anh chị em này vậy… nhưng bây giờ, khuya lắm rồi, chỉ còn tôi và anh tại nhà của anh, thì chính tôi cũng đã nghe anh kể nhiều và nói nhiều – hình như thật nhiều với nỗi lòng của chính anh – của mái trường, của đời học trò, của đời ra đi biền biệt… và nhất là với “câu chuyện tình của anh” đã gãy cánh nữa chừng xuân… tôi ngồi lại và nghe chăm chú, say mê…. Và đến giờ phút này – tôi xin phép anh cho tôi “thắp lên cho chị” một nén nhang gọi là tỏ lòng tri ân mà chị đã được diễm phúc khi Trời gọi về qua cơn bạo bệnh…để chị được hưởng Ơn Phước nghìn thu. Tôi nhìn anh – có lẽ giờ này Phương Lâm đang chìm vào trong những giấc ngủ vùi, có lẽ giờ này những con người lúc nãy chắc chắn vẫn còn mang những tiếng cười vào tận cõi mê nào rồi… nhưng còn tôi và anh – vẫn còn ngồi lại, để cùng nhau kể hết lên những hoàn cảnh, những con người và những chuyện tình bạt bẽo đang trôi đi và cứ mãi trôi đi theo dòng đời như thế… nhưng rồi… khi tiếng dế không còn nỉ non ngoài màn sương đêm, không còn giọt sương nào rơi rơi giữa khoảng không này – tôi và anh cũng sẽ chìm vào một cơn mộng, cơn mộng mị của mỗi con người đều đã mang một tâm tư riêng biệt….

Một ngày mới của Phương Lâm, một cuộc sống cũng có đầy xô bồ và bon chen, một ngày như những ngày qua với những con người ở đây cùng với những sức sống như thế, và cùng với những con người như thế… ai nấy đều cũng đi về với công việc của chính mình… Bên lý café đen buổi sáng, hai chúng tôi cũng đã gặp lại chị VP, ba con người trong số của đêm hôm qua với những ân tình thắm thiết, trước khi đi làm chị cũng còn ghé thăm chúng tôi, chuyện trò, thân mật và cởi mở để rồi hầu như ai cũng thông cảm cho nhau như thế, hiểu nhau như thế… và càng thêm tình thân thương và gắn bó chặt chẽ nhau như thế… và cho đến bây giờ, thì tôi lại mới biết thêm chị VP – hình như chị cũng đã quen với nỗi cô đơn gần như quen thuộc ấy, chị vẫn bình thường, vẫn mộc mạc, vẫn bình dị, như những lần gặp trước mà tôi chưa hề biết… cũng như với chị LD cũng thế, hình như chính tôi đã gặp những con người cũng đều mang cho mình một tâm trạng như thế - nỗi cô đơn, nhưng không cái nào giống như cái nào – mà cái nào cũng có một hoàn cảnh riêng biệt… anh Quyền dẫn tôi trở lên thăm bà cụ của anh KT một lần cuối… để rồi hôm nay chúng tôi đã thấy bà – nhưng biết đâu… một ngày mai nào đó, bà cũng sẽ “ra đi” về với miền viễn du xa xăm nào đó… âu đó cũng là một luật định của tạo hóa – ai cũng thế cả… hội ngộ lần cuối thêm một chút nhưng giờ đây còn có một người chị nữa là “người bạn đời, là người tình muôn thưở” của anh KT – Chị Bích Ngọc – rồi cũng lại tâm tình, cười vang và cũng với những nụ cười giòn giã như đêm qua vậy… tôi cứ chợt nghĩ: sao những tiếng cười cứ mãi còn hồn nhiên như thế nhỉ… sao mà tiếng cười cứ mãi chất chứa những nét ân tình khó quên như thế… nhưng rồi giây phút nào đó tôi nghĩ lại, đúng là những nụ cười….

Cái nắng miền núi bây giờ cao lên hẵn…. cái nắng giống như ngày hôm qua khi tôi vừa đến nơi đây, cái nắng không phải đốt cháy đi những ân tình mà tôi cứ đinh ninh rằng: cái nắng này đã từng là hun nóng lại cho những mối thâm tình đầy nghĩa tâm giao như thế.. tôi chưa muốn rời xa, tôi chưa muốn quay trợ lại về miền rừng thưa gió cát của tôi trong lúc này, bởi vì khi cái nắng lên rõ hơn, nóng và ấm hơn thì tôi cứ nghĩ những con người VPC Phương Lâm ấy cứ còn mãi những tiếng cười, và đầy dẫy những ân tình như thế….tôi nhìn về phía núi, và bâng quơ nghĩ ngợi…

Khi gặp chị DL lần nữa – chị và tôi hình như cũng đã chất chứa hết những ân tình chị em, bạn bè và những nỗi thân quen, tôi thật sự xúc động, cái nắng lại râm ran nóng hơn, và tôi cũng muốn thêm nữa như cố níu kéo cái không gian Phương Lâm trong tâm trí của tôi vậy…. chị LD đứng tiễn tôi nơi thềm cửa và nhìn tôi như có ý: rãnh thì cứ lên chơi nhé! – tiếng đáp Dạ của tôi hầu như đã nghẹn lại chưa thoát ra hết nơi cửa miệng… tôi không muốn nhìn lại chị lần nữa, để khỏi phải nhớ hình bóng một trong những người chị SaoMai của ngày nào và tận mãi còn cho đến hôm nay, chào chị xong, trên con đường về tôi như muốn chậm lại, để thu hút cho hết cái cảnh vật Phương Lâm vào trong trí như muốn thu hết những tình nghĩa của những ân tình, như muốn nuốt lấy hết những tình đời thắm nghĩa như thế…. Và nỗi buồn xa xôi vẫn cứ lại xâm chiếm tôi trên suôt đoạn đường về…

Xa đi – nhưng tâm tư của tôi hình như còn đọng lại một chút gì nơi ấy, còn đọng lại trên những cung đường dốc đèo, mà tôi cứ ngỡ: lại một Phương Lâm nữa mà mình sắp tới…..



Nguyễn Ngọc Hải
Kỷ niệm một lần Phương Lâm… một thoáng ghi nhanh.
__________________
Về Đầu Trang Go down
NgNgHai
Khách viếng thăm




Một thoáng Phương Lâm...  Empty
Bài gửiTiêu đề: Phương Lâm - một kế hoạch.......    Một thoáng Phương Lâm...  Icon_minitime16/4/2011, 11:15 pm

Một thoáng Phương Lâm...  CIMG2822
Soạn thảo một kế hoạch họp mặt quy mô và đại trà trong tương lai.....

Về Đầu Trang Go down
 
Một thoáng Phương Lâm...
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Hồn thơ bay bỗng chốn phương nào !
» DaoLamNguyenNga – Vẫn chút  thoáng hương xưa…
» Bâng khuâng một thoáng cõi hồn mong manh.
» Vy & Phương
» Từ bản nhạc: Phượng hồng...

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
 :: VĂN - THƠ :: Bạn Đọc Viết-
Chuyển đến