Nguyen Ngoc Hai
Tổng số bài gửi : 96 Points : 270 Join date : 13/04/2011
| Tiêu đề: Lời ca vọng mãi đến ngàn sau… 4/1/2016, 8:09 pm | |
| Một thoáng ghi vội từ một Dư âm. . . Lời ca vọng mãi đến ngàn sau…Có lẽ cái dư âm của buổi Họp mặt Hội ngộ của ngày đầu năm Dương lịch vừa qua tại Đà nẵng – cứ tạm cho là dưới mái trường thân yêu… để rồi một thoáng nào đó khi lặng lẽ và nhìn về cho quá khứ thì mỗi con người chúng ta đều có cùng cho mình một chút lâng lâng và bâng quơ nào đó để gọi là NHỚ - cái nhớ của những ngày dài khi sân trường chưa đến nỗi tắt nắng để cho những tà áo dài của ngày xưa khi còn là trinh nguyên để từng chiếc lá rơi rơi còn đọng lại trên sân một thoáng hình hài nào – và hôm nay mỗi lần gặp mặt nhau là cứ mãi nhớ - nhớ về cho một thoáng ngày xưa…
Vài dòng ghi vội sau một buổi họp mặt – để tất cả chúng ta – ngoài những anh chị em được vinh dự trở về - còn lại nơi từng góc biển chân trời nào đó – chắc hẵn cũng còn có nhiều người cứ mãi lặng nhìn và nuối tiếc – thương cho một thời và một cõi đời cho dẫu chưa tàn phai… Nhớ ngày nào trong loạt bài đầu tiên với tác phẩm “Gánh Hàng Rong” chúng tôi nhớ lại đã có đoạn: Gánh hàng rong của tôi hôm nay ngồi tính lại sổ nợ đời chỉ vỏn vẹn có thế mà thôi, ngồi đây mà nhớ về cho những ngày qua nhưng chưa nghe tiếng pháo sang Xuân, có lẽ là còn sớm, thời gian còn lắng đọng lại như muốn ngừng trôi - để cho tôi còn nhìn lại với những người thầy, cô giáo của trường cũ ngày xưa, để tôi còn nhìn lại với những bạn bè cho dẫu chưa một ngày nào quen thân, sổ đời của gánh hàng rong của tôi còn ngồi bên vệ đường trần thế hôm nay, chỉ có được mấy vần thơ còn ngọng nghịu, chỉ có những đỏan khúc chất chứa những tình muộn còn sầu đau, dưới cơn mưa, nắng cháy, tôi vẫn còn nhìn cho những lữ khách đi qua mà chưa một lần nhìn lại cho kẻ bộ hành này, chỉ có thế, chỉ vỏn vẹn vài ba thứ trong một gánh hàng, chỉ có những ưu tư nhưng trầm lắng, phiền muộn và xót xa, mây bay và gió thoảng, nhưng đặc biệt không hề có ánh trăng thơ như của thầy Trí… Gánh hàng rong của tôi khác hẵn với gánh hàng rong của người mẹ già tháng ngày tần tảo nuôi con khôn lớn, gánh hàng rong của tôi không thể chất chứa như những con thuyền giấy, mà gánh hàng của tôi, đến giờ này như trút được nỗi nhọc nhằn của một đời đã rong ruỗi đi tìm, gánh vẫn nhẹ, tôi còn ngồi lại cho hôm nay – rồi ngày mai kia, chính tôi cũng không biết tôi còn gánh hàng rong ruỗi sẽ đi mua những cái gì nữa…. (Trích đoạn trong bài: Gánh hàng Rong – NNH) ( http://saomaidanang.com/diendan/viewtopic.php?t=2365 )
Có lẽ một ngày nào đó rồi cũng phải tàn phai – phải tàn phai theo thời gian mà thôi; nhưng hôm nay một trong những buổi họp mặt thường niên của SMDN – cũng như những lần Gặp gỡ tại Saigon hay trên miền cao nguyên lộng gió - thì mỗi con người SaoMai chúng ta đều mang nặng những chút ân nghĩa tình đời với một thời của mỗi con người chúng ta trong tâm thức ! Hôm nay khi chúng tôi lại ngồi xuống để đặt hết tâm tư của lòng mình vào những trang hồi ký của cuộc đời – thì có lẽ cái sóng biển vẫn còn cứ mãi rì rào và những cơn gió chiều cứ nhè nhẹ thoảng bay – Một tác phẩm Hồi ký mang tên: Còn mãi Bóng Hoàng Hôn (NNH) như đã mở lại cho chúng tôi những trang hồi ức với những ngày xưa – mà chúng tôi còn nhớ:
. . . . . . . . . . . . . . . . . Còn mãi bóng hoàng hôn từ thời điểm nảy sinh ý tưởng – đến công việc thực hiện, hôm nay đã được Ra Mắt và chào đời; cho dù có muộn màng đi chăng nữa, nhưng với phần cuối cuộc đời này – những bải Cảm tác có thật ấy chắc cũng còn nở cho mình một nụ cười – nụ cười sẽ lãng quên và tiễn đưa cho một quá khứ đau buồn đã qua đi, nụ cười cũng sẽ không còn xót xa nữa đễ tiễn đưa cho một thời về miền quá khứ…. Mà tập truyện Còn mãi bóng hoàng hôn là một tiếng chuông đồng vọng đánh tan đi bao nhiêu niềm trăn trở và bức xúc của những ngày đã qua… để hôm nay chính những bài viết ấy – chính những con người cũ xa xưa ấy – sẽ thoát thân trở thành một con người mới không còn mang nặng cho mình với những trăn trở, những trăn trở và những niềm xót xa như thế nữa…. và cũng cho dẫu là chúng ta đã đi vào một cõi hoàng hôn.
Và hoàng hôn muộn màng của những tháng ngày hôm nay - vẫn sẽ mãi mãi là còn những chiếc bóng trong phần cuối của quãng đời còn lại này, để tất cả sẽ còn có những nụ cười….. (Trích phần cuối của Lời Mở đầu trong Tuyển tập: Còn mãi Bóng Hoàng hôn – NNH – Đã phát hành tại Saigon 2015 vừa qua)
Nếu trong những buổi Hội ngộ SaoMai vừa qua tại quốc nội cũng như hải ngoại đã có những dấu ấn khó phai… thì buổi Gặp Gỡ giữa quý Thầy Cô và Cựu Học sinh của năm 2016 này – có lẽ cũng còn mang lại những dư âm không kém… Tuy chúng tôi không thể tham dự được, nhưng có lẽ với một thoáng dư âm nào đó – đã mang lại cho chúng tôi một cảm giác thật bồi hồi một khi hình bóng nhà trường xưa hiện về trong trí, đã biết bao nhiêu vần thơ – áng văn và ngay cả những báo chí nói nhiều về cho một ngôi trường có hạng tại miền trung này – quê hương của những người con xứ Quảng… Với nhiều loạt bài mà chúng tôi cũng đã được đăng đàn, hình ảnh của ngôi nhà Mẹ thân thương có lẽ sẽ không bao giờ quên được – cho dù đã mất đi từ một mùa đông khi có gió lạnh tràn về… Cái lạnh ngoài trời – và ngay cả cái lạnh hồn hoang tự trong tim… Ở đây – chúng tôi cũng không muốn nói thêm chi nhiều về cho một dấu tích đã mất và nay đã tàn phai, nhưng mà thôi – Cây đa thì bao giờ vẫn còn đó, con đò vẫn lặng lẽ trôi mình trên một dòng sông – mà con người và những lữ khách – hôm nay đã đi về nơi đâu biệt xứ - như chúng tôi thì chưa một lần nhìn lại và trở về để nhìn lại cho một con đò tan tác… Có lẽ những dư âm ngày tháng cũ – nhưng tình khúc du dương như lắng sâu và gọi hồn ai trong những buổi chiều qua tiếng sáo thiên thu… nhưng người ra đi vẫn còn đi mãi… Cũng có lẽ với những nhịp khúc buồn – như đã ru lòng của mỗi con người vào những nỗi nhớ… để rồi cứ mỗi năm – sẽ thêm một tuổi, bóng thời gian thì cứ mãi chồng chất – gánh nặng thiên thu muốn đổi lấy tiếng Mẹ cười – nhưng cũng đã không còn nữa – Lời ai ca – như còn than oán và hờn trách về cho một con đò và dòng sông- nhưng người lái đã Ra Đi tận phương nào – để rồi cứ hàng năm khi mỗi độ cơn gió lạnh tràn về - lữ khách cũng chỉ còn vài ba con người cứ mãi khắc khoải và nhìn sâu vào nỗi nhớ….
Hai giọng ca Chủ đạo HồngNhung và MinhNguyệt.
Nếu nhớ lại ngày xưa vào năm 2008 – buổi họp mặt cuối cùng “trong sân trường cũ” – nhớ lại giọng ca dấu ấn Hồng Nhung đã làm lay động lòng người đang còn ở phương xa với hai tình khúc: Trường cũ Tình xưa và Một Cõi Đi Về - thì hôm nay sau 8 năm dài biền biệt của một con sóng nhỏ vỗ vào mạn thuyền … thì cũng với giọng ca HồngNhung với tình khúc: Tâm sự ngày Xuân – chắc có lẽ - đó cũng là một nỗi niềm khi mùa Xuân về mà người ca sĩ vẫn còn muốn bày tỏ lên nỗi niềm để nói về cho một tâm tư của chính mình cũng như của bao nhiêu người con như chúng tôi – Và cũng có lẽ với bất cứ “cuộc vui” nào – thì lời ca tiếng hát vẫn luôn là những chủ đề của chương trình Thay Lời Muốn Nói cho tất cả những người con – một chương trình văn khang tạp kỹ - mà có lẽ theo chúng tôi được biết “Không bao giờ hẹn trước” đã làm cho những người tham dự phải có chút nào đó lay động cõi lòng… Nhưng với một danh ca Hồng Nhung thì chắc không nói hết lên được những nỗi niềm như thế - ở đây cho dù là mùa Xuân đang về trên quê Mẹ - nhưng lòng ai đó vẫn còn ẩn chứa với những nỗi niềm còn trăn trở… thì một MinhNguyệt cũng đã nói lên tâm tư của mình cũng như với những con người còn mãi nơi xa xôi nào đó những phân khúc trong “Dấu Tình Sầu” – để rồi Chiều còn vương nắng để gió đi tìm – Với bước chân em qua bao nhiêu lần. Lời ru đan ngón tay buồn, ngàn năm cho giá băng buồn, tuổi buồn gây lên màu mắt. .. . Tại sao khi mùa Xuân về mà nét buồn cứ vương lên màu mắt ??? – chắc hẵn một chút tình nào đó mà người ca còn bỏ quên theo thời gian cứ mãi đong đưa… Ở đây – chúng tôi chỉ được nghe lại một đoạn Video được ghi âm qua điện thoại và được cung cấp lại – nhưng khi nghe xong – cho dẫu chỉ là một đoạn ngắn của hai con người bạn học cũ – nhưng từ đó chúng tôi cũng còn chút nào đó cảm nhận về cuộc đời này, Sống – không có nghĩa chỉ là ăn uống – mà còn là cảm nhận và còn thưởng thức… Thưởng thức một chút nào đó lặng lẽ như bài ca Dấu Tình Sầu mà người ca đã thể hiện trong một buổi gặp gỡ như thế này… Nhưng dẫu sao – cũng còn nhiều và rất nhiều danh ca SM khác – chẳng hạn như Chị HuỳnhXí với một khúc tình ca: Anh còn Nợ em và Nắng có Còn Xuân – để ru lòng ai về với một mùa Xuân thực tại của hôm nay… Hoặc cũng với danh ca HồngNhung cũng với điệp khúc: Happy New Year, hay là lời Chúc Xuân và Đón Xuân – để tiếp theo cho bài hát mở đầu của Thầy giáo “tuổi còn Teen” ThanhNgọc với nhạc phẩm Bài ca Không Quên, có lẽ những bài ca hôm nay cứ mãi còn vang vọng và đọng lại trong mỗi con người hầu như chưa thể nào quên được ??? Nếu là một Chị Xuân – phu nhân của anh BùiThôngLành với nhạc khúc: Gái Xuân để bày tỏ về cho những người nữ sinh SaoMai ngày xưa mỗi độ Xuân về - với những cành hoa mai, bánh Tết và kẹo mứt – thì dư âm đó sẽ khó phai khi hình ảnh của cái Màu Hoa Phượng mà danh ca QuyếtPhạm đã trình bày – để nhắc lại trong mỗi chúng ta một thời vàng son trong sân trường cũ… Khi nghe lại nhạc phẩm này – chúng tôi lại nhớ về cho một tình khúc của Cố nhạc sĩ xứ Quảng Phạm AnhCường đã phổ lên thi phẩm của Thi sĩ HôTịnhVăn với bài hát: Mùa Hạ Cuối Cùng… cùng với giọng ca DươngHồngLoan – những con người đã liên quan đến nhóm Thi ca Saigon vừa qua – mà chúng tôi cũng đã hân hạnh tham dự vào một buổi Ra mắt như hôm nay vậy… ( https://www.youtube.com/watch?v=eQfTPZNtNZ0 ) Cũng có lẽ hôm nay nhân mùa Xuân về - người nữ sinh năm xưa – danh ca QuyếtPhạm muốn lôi kéo chúng ta về lại với những ngày xưa – nhưng với đề tài này – chúng tôi cũng đã viết nhiều, nói nhiều trong những tác phẩm mà chúng tôi cũng đã được đăng đàn trên Saomaidanang.com đã qúa nhiều và đã rất nhiều… nhưng cứ những buổi Gặp gỡ như hôm nay – ai đó nếu một đời đã xa nhau thì hãy còn chút nào đó một chút tình – cũng như với một dư âm thoáng chút nào đó mà danh ca MaiVănViễn đã trình bày trong nhạc khúc: Xin Còn Gọi tên nhau… và mãi mãi cứ còn gọi cho nhau như thế !!! Còn với thi nhân TrầnUyênThám với một thi phẩm: Ngày Vui Hội ngộ - có lẽ phải còn nhắc lại trong những lời ca không hẵn là những nỗi niềm khó phai mà thôi – và chương trình vẫn còn có một chút thi ca hương bay gió thoảng nào đó đã đi qua với mỗi con người tham dự cũng như còn ở phương xa… để rồi cái dấu ấn linh thiêng cứ mãi còn hòa quyện trong lòng của mỗi con người – qua thời gian cứ âm thầm và lặng trôi…
Hai giọng ca MinhNguyệt và danh ca SM HồngNhung
Hai giọng ca QuyếtPhạm và giọng ca chị HuỳnhThịXí
Thi sĩ TrầnUyênThám - và giọng ca "mở màn" của ông thầy tuổi Teen ThanhNgọc...
Hai giọng ca MaiVănViễn - và giọng ca ThanhPhong
Giọng ca Chị Xuân (phu nhân anh BùiThôngLành) - Thầy Nguyễn Đắc Lợi phát biểu cảm tưởng
Người còn đó – nhưng rồi cũng phải ra đi – chút khoảnh khắc vui chơi nào đó cũng rồi sẽ tan biến, nhưng dư âm thì cứ còn vang vọng mãi ngàn đời – ngày xưa, cũng với một con đò trên bến sông… bao nhiêu lữ khách ra đi và chưa bao giờ trở lại – bao nhiêu lần sóng vỗ mạn thuyền nhưng “người lái” vẫn im ắng chưa hồi lại một lời ru – cho dẫu là tiếng Gọi Đò cứ mãi còn âm vang… Bóng chiều dần trôi – Cây đa bến cũ vẫn cứ hoài đong đưa theo từng cơn gió mà người đi cứ mãi còn biền biệt phương nào ? Để hôm nay – có lẽ những lời ca trong những tình khúc cứ mãi còn réo rắt với ngọn gió mùa Xuân – nhưng người đi phương nào vẫn chưa thấy quay trở về - Một thoáng dư âm của hôm nay vẫn còn đó – còn cứ mãi vang vọng sẽ cho đến ngàn sau… nhưng bóng cũ tình sầu còn lại hôm nay được là mấy – cuộc vui nào rồi cũng tan đi – cuộc họp nào rồi cũng sẽ dần trôi – và con người nào rồi cũng sẽ đi xa – nhưng chốn cũ ngày xưa – và hôm nay – cái không gian của nhà hàng Faifo Đànẵng vẫn còn đó như một bóng hình – để rồi ra đi còn có quay về - lòng xa biền biệt nhưng hồn vẫn còn đây !!! – Một nhạc khúc: Nối Vòng tay lớn – như vẫn còn cứ mãi vang lên át hết tiếng đàn trong cả khu Sảnh đường của Hội trường – chưa muốn thoát ra bên ngoài – như còn mãi níu kéo lại về với mỗi con người chút nào đó Dư âm của một lần Gặp gỡ như thế - hầu như tất cả - và tất cả mọi con người – từ thầy cô đến học trò, từ lớp trước và lớp sau – đâu đâu cũng chỉ còn biết một điều duy nhất – Chúng ta đều là những người con SaoMai ngày ấy và bây giờ hôm nay mà thôi… Một lần và một năm thường kỳ - một chút nào đó – như vẫn còn vang vọng lại mãi trong tâm thức, và chúng tôi khi ngồi viết lại những cảm xúc – thì cứ gọi đó là một thoáng dư âm…
NỐI VÒNG TAY LỚN - Thoáng Dư âm hôm nay còn vang vọng mãi ngàn sau...
Cái Dư âm của những con người – cái dư âm của một ngôi trường SaoMai – cái dư âm của một đời – và nhất là một chút nào đó như sẽ nói lên cho tất cả với những người con còn những nơi phương xa – để ngày mai nào đó chắc hẵn sẽ còn lại cho mình với những chút hương xưa như thế - còn lại với những chút nào đó Dư âm của những lời ca – còn bay bổng của một thời – và một thời với tất cả những người con…
NguyễnNgọcHải Nhớ lời ca còn vang vọng mãi ngày sau…
| |
|