Chút tạp ghi với thi phẩm MỘNG TÀN của thi nữ KIMVUI…..
Tác giả
Thông điệp
Nguyen Ngoc Hai
Tổng số bài gửi : 96 Points : 270 Join date : 13/04/2011
Tiêu đề: Chút tạp ghi với thi phẩm MỘNG TÀN của thi nữ KIMVUI….. 16/1/2015, 10:28 am
Chút tạp ghi với thi phẩm MỘNG TÀN của thi nữ KIMVUI…..
MỘNG TÀN Người trả tôi về với bến xưa Tối nay ngồi thức trắng đêm mưa Hỏi lòng vương vấn bao lâu nữa Tôi đã quên rồi hay vẫn chưa Bóng của người đi giữa hoàng hôn Quay về da diết nỗi cô đơn Vô hồn tôi bước không định hướng Nước mắt chan hòa đã vội tuôn Thu đã về chưa sao sắc phai Gió thu thổi cả tháng năm dài Lặng lẽ tình thu ôm chiếc bóng Và đợi thời gian sẽ quên ai Mộng đẹp thôi còn trong giấc mơ Nửa đêm tỉnh giấc mộng ơ thờ Chớm nghe run rẫy mùa đông tới Hương ấm đâu rồi...lạc ý thơ
" Thi nữ KimVui...
Nếu ai đã từng nghe qua nhạc phẩm “Xin Trả tôi về”…. thưởng thức được những cảnh êm đềm trong bài nhạc và thấy được chân dung của một cảnh đồng quê thanh bình, thì có lẽ với người thi nữ KimVui của chúng ta chắc cũng như thế… một thoáng chút nào đó – tâm tư của chị chợt nhiên quay về với những ngày xa xưa ấy, những tháng ngày mà chỉ biết con diều no gió – đồng quê thơm thơm mùi mạ non – rồi đến mùi rơm tươi, có lẽ một lần trong đời chị KimVui cũng đã một đôi lần….
Hôm nay trên cái xứ ngàn voi Tháp Chùa vàng ấy, có lẽ chị cũng đã một đôi lần thấy được những cảnh đồng quê – với những cơn gió chiều như thế… Những cánh đồng trên quê hương ngàn Voi ấy – có lẽ chị cũng nhớ về cho những ngày trên mảnh đất miền trung đầy khô cằn và nắng cháy, nhưng cũng còn có được những dòng sông, những cơn gió chiều, những hình ảnh quê mùa chân chất như thế…. chắc một lần trên đất Thái – chị cũng đã thầm rơi lệ…. nhớ về cho những ngày tuổi thơ đã âm thầm qua đi trong đời….
Người trả tôi về với bến xưa Tối nay ngồi thức trắng đêm mưa Hỏi lòng vương vấn bao lâu nữa Tôi đã quên rồi hay vẫn chưa ?
Quê nhà – có lẽ những ngày vui ngắn ngủi qua đi vội vã trên đất Thái, những ngày mà hình như gợi lại cho chị cảnh quê hương trong những ngày thơ kia – chị cũng nhớ về cho hình bóng của ai đó chăng???? Nếu bản nhạc “Xin trả tôi về” mà chính chị đã một lần nghe qua…. Hay cũng phải một lần với bản “Lưu bút ngày xanh” – thì những ngày trên cái xứ ngàn Voi ấy, có lẽ chị cũng còn nhớ về cho xứ Đà thành thương yêu ấy một vài giọt lệ suy tư nhỏ thầm, và cứ mãi tiếc nuối cho những tháng ngày qua đi sao mà vội nhanh quá… KimVui – người con của xứ Đà thành ngày xưa, một lần đi qua xứ chùa Tháp Vàng, bỗng những ngọn gió mùa khô thổi qua trên những cánh đồng, trên những dòng sông… có những con sông Mea Nam, hay những buổi chiều chị đi qua trên bờ sông ChaoPraya, và có thể lúc nào đó nhìn ra khung cửa sổ máy bay và nhìn lại cho dòng sông Mekong….. mà cứ ngỡ rằng – ôi con sông quê hiền hòa – mang nặng những phù sa… có thể phía bên trong khung cửa sổ nhỏ của chiếc phi cơ nào đó – chị nhớ về cho con sông Hàn giang hiền hòa, hay một lần nghĩ về con sông Hương êm đềm cứ mãi trôi mà mắt chị bỗng cay và rung rung những giọt sầu….
Bóng của người đi giữa hoàng hôn Quay về da diết nỗi cô đơn Vô hồn tôi bước không định hướng Nước mắt chan hòa đã vội tuôn
Nếu ai đó khi đã được chiêm ngắmqua những hồn thơ của chị thi nữ KimVui, thì có lẽ mới thấy hết được cái chân tình nỗi xót xa về cho quê nhà của chị qua những tác phẩm độc đáo của thi nữ KimVui, nếu ngày hôm nay với tác phẩm Mộng tàn của chị đăng đàn lên trong Fb này - thì ngày xưa khi chúng tôi đã chú ý về cho thi phẩm “Nơi ta về” cũng của thi nữ KimVui, để rồi chị đứng lại và ngại ngần cho câu hỏi…
Ta về tìm bóng chiều xưa Vàng thôi màu nắng cho vừa mắt em Ta về tìm những lối quen Dấu chân thơ dại êm đềm bên nhau Ta về đi suốt đêm thâu Tìm trong dĩ vãng tình đầu xót xa Ta về lạnh thấm môi khô Chiều mênh mông gió gầy gò dáng tôi Ta về tim chút rối bời Thoáng nghe ai đó vừa rời đi xa Ta về nhớ bến con đò Cầu nay đã nối đôi bờ Hàn giang Ta về chiều tím giăng ngang Mây sà xuống thấp lang thang Sơn Trà Ta về ai có nhận ra Thời gian xóa nét mượt mà dễ quên Ta về thấy lạ mà quen Trường xưa hắt bóng lặng nhìn bóng đi Ta về tìm lại xuân thì Vui thêm bạn ới tiếc gì tháng năm Ta về vừa mảnh trăng tan Dư âm thu cũ lá vàng tiễn đưa (Nơi ta về - KimVui - 05/08/2013)
Một khi chúng tôi đã đưa lại thi phẩm “Nơi ta về” của chị - thì có lẽ đã cho chúng ta nhận thấy nỗi lòng của một con người khi đã về tới cố hương trong nỗi đoạn trường xa xôi ngàn dặm, và cho chúng ta thấy rõ từng giọt sầu cay đắng của chị nhỏ xuống trên mảnh đất quê nhà là dấu thương như thế nào, chính tôi cũng thế - một khi nỗi nhớ của tôi cũng đã đong đầy theo dòng thời gian gần 50 năm sau – chưa một lần về nhìn lại cho cố hương đã xa đi thật xa… Nhưng chị KimVui còn được diễm phúc là ngày về - còn chúng tôi, rời xa quê mẹ từ dạo ấy và bị đánh giá là những người con bất hiếu, chưa một lần về cho quê cũ…. Thôi thì cũng đành nhận lấy những lời lẽ gán ghép đau thương và xót xa cho cõi lòng như thế mà thôi…
Thu đã về chưa sao sắc phai Gió thu thổi cả tháng năm dài Lặng lẽ tình thu ôm chiếc bóng Và đợi thời gian sẽ quên ai
Bất chợt khi chiêm ngưỡng qua thi phẩm Mộng tàn của chị, tôi cũng còn những nỗi xót xa – còn những niềm cay đắng trong tôi, biết bao nhiêu người con quê nhà đã thúc đầy cho tôi – biết bao nhiêu chân tình đã mời mọc tôi – và cũng biết bao nhiêu niềm nhung nhớ trong tôi để một ngày – và cho dẫu một ngày thôi, một khi tôi được phép đặt chân mình trên mảnh đất quê nhà miền trung thương nhớ ấy, có lẽ tôi cũng phải như chị KimVui – mừng rỡ và òa khóc để niềm nhớ nhung có lẽ vơi đi phần nào trong cái nắng mùa khô của cái xứ miền trung khô cằn nắng cháy ấy, trên đất người nơi xa xăm ngàn cây số như thế…. không lúc nào mà tôi không nghĩ về cho những ngày thơ của tôi như chị KimVui vậy, nhưng chị còn được những niềm hạnh phúc một khi chị cũng đang đứng trên mảnh đất quê nhà ấy – còn tôi xa đi ngàn dăm, xa đi nghìn trùng mà 50 năm gần cả một đời người và cũng làm một thân phận xót xa là đứa con hoang bất hiếu khi chưa về thăm lại…
Có lẽ hôm nay – trên mảnh đất xa lạ cho cái xứ ngàn Voi chùa Tháp vàng ấy – chị KimVui nhìn về cho những dòng sông, …nhìn về cho những cánh đồng, nhìn về cho những cơn gió chiều đã dần buông trong hoàng hôn phủ kín, mà chị có lẽ cũng xót xa nhớ về lại quê mẹ cũng với những dòng sông với những con đò…. Ngần ấy thôi – thì chị cũng còn được vơi đi nỗi niềm hơn chúng tôi… cho dù thi phẩm Mộng tàn của chị mà khi tôi chiêm ngắm qua – cứ mãi còn đọng lại chút bâng khuâng nào đó, còn mãi đọng lại những xót xa nào đó…. Thì cũng một lần nữa – có lẽ chính tôi cũng còn cứ để cho những giọt sầu vô tư cứ mãi chảy dài trên gò má gầy guộc với tháng ngày hôm nay vậy….
NguyễnNgọcHải Một thoáng nhớ về cho quê nhà dấu ái…
_____________________________________-
Nhạc phẩm Xin Trả Tôi Về.... Trình bày: ca sĩ Hương Lan.
Chút tạp ghi với thi phẩm MỘNG TÀN của thi nữ KIMVUI…..