Hoang Hai
Tổng số bài gửi : 13 Points : 37 Join date : 19/09/2017
| Tiêu đề: Bên Khung Cửa - Một đời hoài niệm ... 17/4/2019, 12:10 pm | |
| Bài cảm nhận về cho Tập Thi tuyển KHUNG CỬA BÂNG KHUÂNG của tác giả DươngThịHồng______________________________ Bên Khung Cửa - Một đời hoài niệm ...Lại một lần nữa khi được hân hạnh đọc qua một số thi phẩm trong Tuyển tập Khung Cửa Bâng Khuâng của thi nữ DươngThịHồng, một nữ nhân trong nhóm Thi ca DaLat, có lẽ hầu như khác hẵn với những thi nữ khác trong nhóm thi ca mà chúng tôi đã từng gặp gỡ, ở đây từ xưa đến giờ, có biết bao nhiêu lời bạt, lời ngõ và nhiều bài viết cảm nhận về cho những hồn thơ… Nhưng tất cả chúng tôi khi giao lưu với nhau là chỉ với một tấm lòng trên cái tình bạn !
Khi đã nghe qua Tuyển tập đầu tiên của tác giả Dương Hồng – Mấy Độ Thu Về ! có lẽ chúng tôi và bè bạn Trùng Dương cũng đã có một khái niệm về cho một con người tài hoa – lại cư ngụ vào cái xứ ngàn hoa – cả cuộc đời là một rừng hoa, những cánh hoa của xứ mộng mơ và gắn liền với những trang sách đời nghệ thuật của những tâm hồn đa cảm – mà ở đây người thi nữ Dương Hồng đấy là một ví dụ… Chúng tôi không nói ngoa ngoắt, nhưng từ đáy lòng của sự cảm xúc để rồi chúng tôi sẽ viết lên những cái mộc mạc và khiêm tốn của lòng mình để tôn vinh về cho một con người tài hoa Dương Hồng như thế.
Nếu Mấy Độ Thu Về - một khi chưa xếp lên kệ sách… thì hôm nay chúng tôi lại thoáng nghe và đã nhận được thêm một tuyển tập khác là Khung Cửa Bâng Khuâng… Có lẽ trong chúng tôi cũng nhận thấy được về cho một hồn thơ đang dạt dào lắm tình cảm lắm ??? Khi chiêm ngưỡng qua một bản thảo mà người thi nữ DươngHồng này, chúng tôi đã dấy lên từ những cảm xúc thật lạ lẫm và ngọt ngào- để rồi từ Khung Cửa Bâng Khuâng này… cho dù với chỉ có mấy chục thi phẩm mà hồn thơ DươngHồng đã dày công suy nghĩ và trải lòng mình như vậy. Chúng tôi có thể nói đây là một kiệt tác của một nỗi tâm tư như thế ! Nghệ thuật của tâm hồn, cái nghệ thuật từ những suy tư đang lắng đọng và một tư duy chuyên về trong những cái hoài niệm của cuộc sống… Ngày nay con người ta chỉ biết lo cơm áo gạo tiền và những sự bôn ba lăn lộn trong đời thường. . . thì người thi nữ DươngHồng của chúng ta đang có những cái nhìn khác hẵn !
" /> " /> Thi nữ SM. DươngThịHồng... (Nickname Dương Hồng)
Một khi chúng tôi đã nhìn qua với hai mươi thi phẩm mà tác giả DươngHồng đã viết lên với những tâm tư của chính mình, chắc chắc chúng tôi đang có những cái nhìn về cho một con người tài hoa như chị - dẫu biết rằng trong giới văn hóa nghệ thuật này vẫn còn có những con người Văn nhân Thi sĩ tài hoa khác… nhưng đối với con người tác giả của DươngHồng… chúng tôi cũng đang có một cái nhìn phiếm diện về cho chị - Biết rằng hiện nay chị DươngHồng là một tín đồ trong lĩnh vực TrườngSinhHọc ! nhưng chắc chắn với một cái Tâm của chính lòng mình, với cuộc sống của chính mình, chị đã có một cái nhìn… Cái nhìn về cho cuộc đời, cái nhìn về cho con người và chắc chắn trong chị sẽ có những nghĩ suy !!!
Chính những cái nghĩ suy đó – những giây phút trầm lắng và hoài niệm đó của con người tác giả, đã viết lên được những dòng tâm tư của chính mình qua thơ ca… Bởi vì thơ là một sự gói gọn của tâm tư, thơ là một nét thoáng qua gom lại với những sự kiện từ tư duy của con người – cho dù ngắn, nhưng trong đó nó chứa đựng lên những hàm ý rộng lớn sâu xa và tuyệt diệu của một khối suy tư từ cõi lòng (ai ai – con người thi sĩ cũng như thế) và ở đây – con người của tác giả DươngHồng – cũng không nằm ngoài cái phạm trù của cuộc sống đó !
Nếu con người sinh ra, lớn lên – rồi già cỗi … cho dù mau hay lâu, chóng hay chày… đều tất cả sinh ra từ một định luật của thiên nhiên và vũ trụ, chúng ta đây ai ai cũng có cho mình một Niềm Tin sâu sắc vào một Đấng nào đó ! Nhưng với chị DươngHồng, như chúng tôi đã nói – bởi chị là một tín đồ của TSH… chắc chắn trong chị sẽ nhìn thấy cái số kiếp và thân phận của con người là như thế nào rồi ! Nếu chuyện sinh tử đối với con người là một quy luật tự nhiên ắt có và đủ thì cái Niềm Tin của bất cứ một tôn giáo nào cũng phải nói đến – biết rằng đời người là một cõi Vô thường… thì cái nhìn của tác giả DươngHồng như đã nhìn thấu được một kiếp trần ai là như thế ! Trong dòng đời này – nếu biết là có bao sự luân chuyển thì đó cũng chính là một định luật tự nhiên mà thôi, nếu Con đường trần mở rộng ngõ thiên thu… thì không phải bất cứ ai ai cũng có cho mình những câu chuyện trường sinh tại thế này ! Bởi vì một khi chị đã tỏ bày Theo cát bụi mịt mù làn sương khói - thì cái nhân duyên của cái kiếp làm người có lẽ ít khi tự tại trong mỗi con người chúng ta, hoặc là Nước cứ chảy dù vung tay đến mỏi… thì cái kiếp người trần gian nằm trong một triết lý sống của tất cả chúng ta đều đang có một định luật, đang có một sự an bài cả rồi ! ( ??? )
Chính vì thế, mà tác giả thi ca DươngHồng của chúng ta cũg đã “nhìn thấy rõ” điều này, nếu không muốn nói cuộc đời chỉ là phù vân, như lời của Thượng Tọa Thích Tánh Tuệ cũng đã nói:
Người về qua ngõ tàn phai Mang hồn du tử trần ai chập chùng.. Đất trời sương phủ mông lung Nghiêng vai trút sạch tận cùng đảo điên . Một đời qua, ngập ưu phiền Tháng năm đầu đội bao miền âu lo.. Từ đâu, ai đã buộc cho Khư khư rồi lại .. bo bo nghiệp trần ? . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . (QUA NGÕ PHÙ VÂN – TT.Thích Tánh Tuệ)
Về cái tựa đề Qua Ngõ Phù Vân. Là do chúng tôi tự đặt tên, chứ trong thi phẩm của TT Thích Tánh Tuệ chúng tôi không tìm thấy cái tựa đề này… từ đây, chúng tôi chợt liên tưởng đến thi phẩm Cõi Vô Thường của tác giả DươngHồng vậy… Và có lẽ, tất cả cái nhân duyên trên trần thế này cũng chỉ là Cõi tạm vô bờ mà thôi. Ngày hôm nay khi chúng tôi nhìn lại tập bản thảo của tác giả DươngHồng thì bài Cõi Vô Thường nằm ngay đầu tập… Từ đó khi đọc qua, chúng tôi cũng đã liên tưởng đến nhiều sự việc trong kiếp nhân sinh của con người này là vậy !!!
. . . . . . . . . Bao luân chuyển giữa dòng đời sôi động Con đường trần mở rộng ngõ thiên thu Lỡ bước chân đi lạc chốn ao tù Theo cát bụi mịt mù làn sương khói
Nước cứ chảy dù vung tay đến mỏi Nâng chén sầu đau nhói bởi sầu thêm Ngó lên cao lệ thấm ướt môi mềm Nhìn xuống thấp thấy đêm buồn không ngủ (Cõi Vô Thường)
Thế rồi, chúng tôi lại nhìn qua một thi phẩm khác, ở đây khi nói đến cái chủ đề Bâng Khuâng mà do chính tác giả DươngHồng đã chọn lựa… thì chúng tôi lại liên tưởng đến những hoài niệm về cái thuở Tình Thơ của những con người đã một thời cắp sách đến trường. Có lẽ ai ai cũng thế cho dù là cái gì đi nữa, cũng phải sẽ một lần ôm cặp vở tới trường tới lớp để trau dồi cho mình những con chữ, cho dẫu là miền xuôi hay miền cao, những nơi đèo heo hút gió, thì cái hình ảnh lớp học – luôn là một sự kiện diễn ra trong đời của mỗi con người, chính vì thế ở trong Tuyển Thi tập Khung Cửa Bâng Khuâng này – tác giả DươngHồng cũng đề cập rất nhiều đến những ngày hè, những ngày dài của tháng hạ đã đi qua trong đời của mỗi con người học trò thuở ngày xa xưa ấy… như chúng tôi đã nói là chị đang sống trong những hoài niệm của đời mình – rồi khi cất lên những vần thơ như thế này, chị cảm thấy ai ai cũng đều như vậy cả, đều có cho mình những niềm nhớ nhung… có khi còn phải đề cập tới một sự thương tiếc ! Chính cái hoài niệm ấy, đã gợi lên cho tác giả DươngHồng nói riêng và tất cả chúng ta nói chung đều liên tưởng và nhớ. . . và ai ai cũng có một thời tuổi trẻ đã qua đi với những kỷ niệm của cái thời học trò ! Để rồi ngày hôm nay, có lẽ khi những tâm tư mà chị DươngHồng cất lên trên những vần thơ để cùng đồng hành và làm cho tất cả chúng ta phải gợi nhớ đến một thuở vàng son nhất của đời mình… có thể nói chính cái vô tư, hồn nhiên, đẹp đẽ và mộng mỵ ấy nó làm cho niềm xúc cảm của con người càng dâng trào lên cao hơn, nhất là với những con người đang có nhiều xúc cảm như thế. . .
Dẫu biết rằng, thời học sinh khi mùa hè đến là sự vui thích – là sự buồn gợi nhớ vì đó là mùa chia ly… Nếu nhìn lại thi phẩm Bóng đổ đêm hạ về… thì tác giả đã nhớ về cho một thời mà con người thanh nữ như chị chắc hẵn cũng sẽ có nhiều niềm ưu tư uẩn khúc lắm ?
Đêm mùa hạ trời đầy sao gió lộng Anh sẽ về dang rộng một vòng tay Tìm mùi hương trong gói thổi nhẹ bay Con đường cũ gió lay vòm lá rũ . . . . . . . . . . . . . . .
Có lẽ cái mơ mộng và ước thầm của người con gái ngày xưa đang độ xuân thì của mỗi độ hè về, chắc hẵn ai cũng có cho mình những khối niềm ưu tư khó tả - hình ảnh không khí lớp học những ngày cuối cùng của năm học, hình ảnh trao tay nhau những dòng lưu bút, nhất là hình ảnh mắt này nhìn mắt kia sao không chịu nói… ôi cái thuở Tình thơ ngày ấy – sao mà . . . Để rồi mỗi khi mùa hạ sang, lúc sân trường đã vắng lặng chỉ còn tiếng ve, chỉ còn là những cánh hoa phượng đong đưa trong gió, chỉ còn là khoảng không như thể đã mịt mù tân chân mây, ngồi mà nhớ… trong cái gió hiu hiu của đêm hè, dưới ánh trăng tà… và ai đó cứ còn mãi ngồi nơi thềm hiên vắng lặng để đắm mình vào trong cõi nhớ… một cõi nhớ xa rồi, có lẽ chính con người của tác giả DươngHồng cũng đã nhiều khi chôn giấu “một mình” như vậy ??? Nếu một thời xin được gọi là cái thuở Tình thơ đã đi qua với những người con gái nữ thanh ngày ấy thì niềm suy tư, mộng mơ và nghĩ ngợi sẽ luôn dấy lên trong tâm tư của chính mình… và chắc chắn với con người của tác giả DươngHồng cũng thế mà thôi… vì cái suy tưởng của tác giả đã đôi khi Đi tìm lại một mùi hương tóc cỏ - Kỷ niệm nào bỏ ngõ quảng đời xa… cái thuở mà đã xa đi mất rồi có còn ai tìm lại dấu thời gian ? và có lẽ mùa hạ năm ấy khi cơn mưa hè cuối cùng đã trải qua. Con người của tác giả cũng như ai đó sẽ không còn đến trường nữa thì cái chuỗi thời gian đã qua và niềm nhung nhớ sao mà cứ mãi trào dâng lên… Nhớ, hồi tưởng và hoài niệm đó chính là những trạng thái của những con người mang tính nghệ sĩ – cái chất nghệ sĩ trong lối nghệ thuật văn thơ thi phú của một tâm hồn con người như thế - và con người của tác giả thi nữ DươngHồng cũng không nằm ngoài cái ngoại lệ đó ! Đêm hè chợt nhớ xa xăm – tình trò bạn cũ oái oăm ngần nào – Người đi biết chốn phương nào – giờ này ta cứ thẫn thờ chốn đây… Tuy nhiên nếu Bóng Đổ Đêm Hạ Về của thi nữ DươngHồng đã nói lên điều đó, thì có phải ngọn gió cũng đêm hè đã đưa hồn thi nữ đang trở về với chốn ngày xưa và để cho người cứ ngồi đó và mãi nhớ . . .
Nhớ mùa ấy lời thương nào cho đủ Có về không ấp ủ một niềm tin Mùi hương xưa anh vẫn nhớ như in Con bóng ngã vẽ hình ta nơi đó có
Đi tìm lại một mùi hương tóc cỏ Kỷ niệm nào bỏ ngõ quảng đời xa Tiếng gió reo dìu dặt mắt thiết tha Nghiêng nghiêng đổ đậm đà miền ký ức (Bóng đổ đêm hạ về)
Đến đây – chúng tôi xin được mượn lại một đoạn trong bài cảm nhận trước về cho tập thơ Thu Về Mấy Độ để nói về chút cảm nghĩ của thi phẩm Mười Thương của DươngHồng – một thi phẩm đã được độc giả chào đón nồng nhiệt !
. . . . . . . Mộng vời đã bay cao, áng thơ xưa có lẽ theo ngọn gió nào đong đưa cho hồn thơ của DươngThịHồng qua những chiều hoàng hôn đầy sắc thái của một con người trót mang nỗi sầu thiên thu, để rồi hôm nay – không hiểu chị có còn cho mình giọt lệ sầu nào để khóc cho đi một câu chuyện đời nhân thế ??? Có lẽ với người thi nữ này, cứ vẫn còn những cái nét hồn hoang của câu chuyện lòng năm xưa khi tình yêu đã dậy sóng… Với hồn thi ca DươngHồng hôm nay, có khi nào chị tự nhắc lại câu chuyện lòng của mình để rồi niềm nhớ nhung cứ chạy dài chạy mãi trong tâm can này, có lẽ thời gian cứ bình lặng trôi đi, nỗi đớn đau phai nhạt trong tâm thức mà ký ức ngày xưa đã xa rồi… thì nàng Tô Thị DươngHồng hôm nay cứ mãi đợi chờ một áng mây bay, đi qua đời với những vần thơ vẫn còn nồng cháy ấy… Lời thơ tha thiết nhưng chất chứa một nỗi đoạn trường khôn tả…. Có ai về bên ấy cho tôi – Nhắn gửi lời thương với ước thề- Hỏi người ấy bao giờ quay trở lại – Để lòng này khỏi héo úa tàn thu… Và cũng có lẽ lời nhắn gửi cho gió ngàn mây bay cứ trôi đi lặng lẽ với đám lục bình dưới một dòng sông, mà dòng sông nào năm xưa đã mang theo lời hò hẹn và câu thề ước đã ra đi chốn phương nào, rồi hôm nay, nơi bến xưa, cứ mãi lặng lẽ một bóng hình xa xăm nào còn mãi đứng đợi với một linh hồn trong hẹn ước !!! Lời thề và một câu nguyện ước – có lẽ chị DươngHồng cũng đã trải dài trong những vần thơ hôm nay như thế…
Một thương ăn nói chân thành Hai thương lương thiện hiền lành nết na Ba thương nhẫn nhục ôn hòa Bốn thương thiền định lánh xa bụi trần Năm thương khai mở toàn thân Sáu thương phát triển tinh thần thanh cao Bảy thương năng lực dồi dào Tám thương tình cảm ngạt ngào muôn phương Chín thương trí tuệ tăng cường Mười thương theo đuổi con đường tu thân (Mười thương)
Có thể nói, trong Tuyển tập này (KCBK), tác giả DươngHồng đã còn giữ lại vài thi phẩm của Tuyển tập trước… và chị có cho biết là thấy như còn tiếc nuối một cái gì đó đang pha lẫn vào nhau trong niềm nhung nhớ… ? Và chúng tôi cũng không muốn hỏi thêm về cho chị cái lý do ! nhưng chúng tôi lại nghĩ rằng: với một con người thi nhân (ai ai cũng thế cả) chị muốn làm cho mình một chất xúc tác để lấy đó làm đề tài khởi nghiệp cho một dòng tư tưởng tiếp theo để hình thành tập Thơ ca thứ 2 này ??? !!! Qua cuộc trò chuyện, chị chỉ cười và ít nói – nên chúng tôi cũng không dám hỏi chi nhiều về lý do hình thành tập Tuyển thi ca thứ 2 này, mà chúng tôi chỉ biết một điều… là cứ suy nghĩ và sáng tạo… Cái sáng tạo của nền nghệ thuật thứ 5(1) này, có lẽ nhiều khi đã làm cho con người chị cứ mãi say mê và thích thú như thế đấy!
Với chủ đề Bâng Khuâng của tác gỉa DươngHồng trong Tập thi ca thứ 2 này, chúng tôi nhận thấy chị đã viết nhiều về cho mùa hè – với cái chủ đề mùa phượng rơi trong một nỗi hạ buồn, cũng như bao nhiêu con người khác của cái thời học trò đã qua… Rồi không biết về sau này khi bước chân vào cánh cổng trường Đại học.. . con người của tác giả có còn chút ngẫn ngơ nào đó nữa hay không ? Nhưng có lẽ trong sân trường Đại học cho dù là mùa hè, cho dù là nắng hay trời mưa.. cho dù trên cây phượng già kia đã đỏ rực… cho dù có ngân nga tiếng ve buồn gì đi nữa – thì có lẽ các bài học, các đồ án, luận văn cũng không thể làm cho người ta gợi nhớ như cái thời còn là những cô cậu học trò phổ thông ? mà trái lại con người ta cứ nhớ mãi với những gì đã qua đi rồi – cái tình thơ, cái đẹp của mỗi độ hè về - cái chất chứa lãng mạn của màu đỏ phượng vĩ, tiếng đàn ngân nga đâu đó cứ mãi làm cho người ta gợi nhớ… thì chính con người của tác giả DươngHồng này cũng vậy thôi…
Hạ buồn với những ngày cũ qua đi, nếu hôm nay chính tác giả ngồi lại và để nhớ về chút gì đó – thì cái niềm trải lòng lên trang giấy cứ luôn mãi là một định đề thơ ca mà thôi… (đó chính là chất xúc tác) để làm nền tảng cho con người có sức sáng tạo… Chính những mùa hè, phượng buồn, sự chia ly mùa hạ của những ngày xưa, để rồi hôm nay khi bóng ngã chiều Tây rồi, người thi nữ còn ngồi lại và để gợi nhớ ! nếu con người của tác giả đang mang nặng những sầu thẳm và buồn tủi, khi hồn thơ của chị đã nói lên - Giữa hoàng hôn đôi mắt đã rã rời - Tóc ngã bạc khoảng đời còn quá ngắn… thì chính hôm nay, có khi nào trong đêm buồn mùa hạ nào đó chị đã nhỏ xuống thềm đời vài giọt lệ xót xa ??? Để tiếc thương cho một dĩ vãng đã qua rồi ? Tiếc chi khoảng ngắn ngậm ngùi – Còn đâu nhớ mãi ngọt bùi sẻ chia… Thì con người của DươngHồng hôm nay đang sống về với một hoài niệm cũ…Một chút hoài niệm của một quá khứ đời người mà trong chúng ta ai ai cũng phải có, nhưng hôm nay chúng tôi nhận thấy cái nhung nhớ, cái xót xa, cái nuối tiếc về cho một thời – cho dẫu đã qua đi xa lắm rồi… thì cái viễn cảnh mà tác giả DươngHồng đã tự khắc họa lên trong trí để rồi nhớ - nhưng khi nhìn lại thì bóng tàn đã ngã màu – mờ mịt trong canh thâu theo ánh trăng tàn ! Nhìn lại trong thi phẩm Ngã Bóng Hoàng Hôn của tác giả - có lẽ chúng ta cũng nhận thấy chính con người tác giả đang có sự nuối tiếc đến chừng nào phải không ?
. . . . . . . . . . . . . . . . Em đã gửi vào đời ngàn câu nói... Yêu thương chi... đau nhói lắm em ơi !... Giữa hoàng hôn đôi mắt đã rã rời Tóc ngã bạc khoảng đời còn quá ngắn
Em vẫn trẻ vị tình còn rất mặn Nét rạng ngời tròn lặn dáng hây hây Em là Trăng ta giống kẻ đang say Ôm tuổi tác đắng cay cày xới mãi... . . . . . . . . . . . . . . . . . . . (Ngã bóng hoàng hôn)
Chúng tôi còn nhớ trong loạt bài Hồi ký ngắn của chị DươngHồng khi một lần về thăm lại chốn xưa nơi quê nhà Sơn Trà (Danang) đã có đoạn:
. . . . . . Những ngày nắng cháy miền Trung, đôi khi cũng có những cơn gió trái mùa se se lạnh, nhưng độ này thì sắp sửa bước vào mùa hè của miền Trung, nhớ về những mùa hè năm xưa khi mình còn ngồi trên ghế nhà trường, có lẽ những mùa hè của BĐSC hay những mùa hạ đến vội của ngôi trường SM ??? Bạn bè thì còn vài ba đứa sao mà cứ nhắc lại chuyện ngày xưa, làm cho mình cứ vô tư và hồn nhiên như cái thuở xuân thì… nay thì đã cố niên lắm rồi, bà nội, bà ngoại… nhưng sao lại cứ nhớ về cho cái thuở ấy quá đi mất ? Trong ai đó có còn có những niềm riêng tư như tôi đây không ? Không phải những tiếng cười nói rôm rã ấy mà làm cho tôi quên đâu ! Ngồi trên mảnh đất quê nhà, sao lòng tôi cứ nhớ mãi và muốn quay về với chốn cũ ngày thơ dấu yêu xưa ? Cái ngày thơ ấy – tuy đã xa rồi, mất hẵn rồi, nhưng tại sao trong tiếng cười họp mặt vui vẻ ấy lòng tôi bỗng cứ mãi hiện lên những nỗi buồn kia không biết ??? (Trích đoạn 6 trong Loạt Hồi ký: Về Lại Chốn Xưa – DươngHồng – 2018)
" /> Chính vì thế, trong nỗi sầu tâm tư đó của tác giả - mà chúng ta đã thấy niềm tâm tư của tác giả với thi phẩm Biệt sầu này vậy ??? !!!
. . . . . . . . . . . . Bày chi kiếp trần ai cách biệt Chia đôi đường ai tiếc ai trông Đêm buông nỗi nhớ mênh mông Cho sầu điệp khúc mặn nồng ưu tư...
Nhạc sầu nỗi tương tư khúc họa Bóng trăng gầy nhớ hóa niềm đau Nỗi niềm kết lại bên nhau Buồn đơm hoa gửi trái đau nhân trần... . . . . . . . . . . … .. . … . (Biệt sầu)
Hình như trong loạt bài Hồi ký Về lại Chốn Xưa của DươngHồng, đã nói lên được nhiều nỗi niềm cho riêng mình… Trong loạt bài Hồi ký hình ảnh này gồm có tất cả 19 đoạn mang cho tác giả một nỗi niềm tâm sự… thì hình thứ 20 có lẽ cũng là một dấu ấn làm hình bìa rất khó quên của tác giả - có thể nói lần đầu tiên tác giả DươngHồng đã nghĩ ra một kiểu hồi ký bằng hình ảnh thật sinh động và thu hút. Nhân dịp này – chúng tôi chỉ xin được từ nơi chị vài hình ảnh Hồi ký này để phụ họa thêm về cho bài Cảm nhận của chúng tôi… Tại sao chị DươngHồng không muốn cho chúng tôi toàn bộ Loạt bài Hồi ký hình ảnh 20 trang đó ? Có lẽ tác giả cũng muốn giấu diếm bớt cho mình những nỗi niềm riêng tư trong một trạng thái riêng tư của chính mình ? Nhưng không sao cả - về nhiệm vụ tác nghiệp của chúng tôi cho dù chỉ là một đoạn, hay chỉ là một vài hình ảnh … thì đó cũng là một xúc tác giúp cho chúng tôi làm cho bài viết thêm phong phú… Dẫu sao thì chúng tôi cũng cảm ơn tác giả DươngHồng rất nhiều – chúng tôi còn nhớ trong đoạn 11 của Loạt bài hình Về Lại Chốn Xưa của tác giả D.Hồng… đây là đoạn nói về cho một câu chuyện trên bến phà năm xưa. . . mà giờ này trong lần về quê xưa tác giả đã nhớ lại khi chiều về - chị đã đứng trên bến phà cũ để mà nhớ…
Cái thuở còn cắp sách, cái thuở chỉ là một tình thơ, cái thuở còn chưa hiểu tà áo dài bay trong gió, nhưng cũng cái thuở khi chiều về tan học, ai cứ đứng trước cổng trường để mà chờ đợi . . . Nếu trong truyện dài Hồi ký DVNN mà ngày xưa chị đã kể với một con người, thì lúc ấy loạt bài 20 hình ảnh Lưu ký của chị lại đánh thức cõi lòng mình về một câu chuyện lòng… mà có lẽ ngày hôm nay một lúc nào đó chị ngồi lại để viết lên thi phẩm Giấc Tình Quên này ???? Đó là sự phỏng đoán của cái nghiệp cầm bút như chúng tôi ! Và chúng tôi không dám đi sâu vào “câu chuyện lòng của chị nhiều” vì sợ e rằng một con người sống trong hoài ức như thế, lại vô tình chúng tôi lại làm cho chị cứ chảy mãi những giọt lệ đài xuống thềm hoa đời này, thì buổi tiếp chuyện bị mất hứng thú đi mất ???? nên lại thôi… mà ngược lại chúng tôi chỉ biết đi sâu vào những tác phẩm của chị mà thôi.
" /> Từ chính cái điểm đó – mà chúng tôi biết được và liên tưởng đến về một câu chuyện lòng của tác giả D.Hồng mà có lẽ trong những giọt buồn ấy khi chị nói Miền cách biệt lăn mờ trong sương đục - Tiếng thơ buồn ôm khúc hát môi em… rồi đến đoạn thứ 11 kia, có lẽ chúng tôi cũng đã thấy, nhưng khi thấy về cho một cái nhìn khách quan thông qua đoạn Lưu ký và thi phẩm, thì đây chính là cái nỗi niềm, cõi lòng của người con gái ngày xưa đang bước qua đi cái tuổi thanh xuân ấy… nếu Ánh mắt nào sót lại giấc dịu êm - Anh quên hết .... chờ bên dòng sông đợi... thì ngày về hôm nay của chị trên mảnh đất quê nhà, chúng tôi chưa thể biết được với niềm nhớ nhung ấy… cõi lòng của chị sẽ như thế nào trong nỗi dâng trào cảm xúc đó ? Buồn – thì ai ai cũng phải buồn, đau đớn và xót xa – ai cũng có nhưng có thể là mỗi con người đều có một ý niệm riêng lẻ… mà có lẽ chính ngay cõi lòng của tác giả mới thấu hiểu được chính mình.
Trăng bỏ mặc ánh ngà sương lóng lánh Gió quên hồn trên cánh lá xanh xao Em bỏ quên hương tóc ngát hôm nào Đêm thờ thẩn xạc xào ôm ngọn trúc...
Miền cách biệt lăn mờ trong sương đục Tiếng thơ buồn ôm khúc hát môi em Ánh mắt nào sót lại giấc dịu êm Anh quên hết .... chờ bên dòng sông đợi... (Giấc tình quên)
Nếu tuyển tập Thi ca Khung Cửa Bâng Khuâng này đang mang cho mình những nét suy tư và hoài niệm về cho một thời của tác giả D.Hồng trong DaLat Poetry Groups thì đây là những nỗi niềm có lẽ rất khó quên trong đời của tác giả vậy !
Đó là câu chuyện tình yêu ! một câu chuyện lòng và cũng là một nỗi niềm của đời người… Nhưng câu chuyện ấy được tiếp nối hay chấm dứt kể từ dạo ấy ? Câu trả lời không ai khác ngoài chính trái tim của tác giả - nếu mùa hè chưa qua đi – để rồi Thu lại bước sang, thì Hồn đi hoang lạc lối chốn mưa ngàn- Ôi! Tan nát buổi tàn thu bỡ ngỡ… D.Hồng trong DaLat Poetry Groups thì đây là những nỗi niềm có lẽ rất khó quên trong đời của tác giả vậy !
Nếu buổi khai trường mùa thu ngày ấy, bài học đầu tiên của đại văn hào Thanh Tịnh đã in sâu vào tâm trí của con người học trò qua bất cứ thời kỳ nào, thì cái hình ảnh Thu Xưa cũng đã đậm nét trong tiềm thức của mỗi con người học trò y như vậy, cái ở đây của tác giả D.Hồng là mùa Thu ấy – có lẽ nàng đã không còn trở lại trường nữa ! bởi vì ngôi trường cũ xưa ấy đã hết lớp !
Buồn đến thấu tận xương nên tâm vỡ Mục nát lòng tình lỡ bến yêu đương Hương hoa thơm thả lỏng cõi đêm trường Ta nuối tiếc tai ương rơi khắp chốn
Bởi vì từ nay trở về sau – người học sinh nào cũng vậy năm cuối cấp là đành ôm nỗi sầu biệt ly để phải ra đi và trôi theo dòng đời – có thể chính tác giả đang nói lên cho mình và cho người những niềm tâm trạng khi ngày ấy buộc phải xa trường, cái nắng hạ chưa tắt hẵn thì cái gió thu cũng đã về, làm cho lòng người cứ mãi quay quắt về nơi chốn xưa ấy, nếu ngày khai trường kia ơi, ngày mai ta chỉ là kẻ xa lạ thì tiếng trống trường trong ngày khai giảng, biết còn ai để mà nhìn, nhưng người ấy nay cũng đã đi rồi, về nơi đâu – có còn xót xa cho những tháng ngày cũ chưa phai nhòa ? Sao mình ta cứ mãi đứng lặng nhìn thầy cô còn đó mà bè bạn thì mất biệt phương nào. Nếu đã vì Thu than khóc bởi thu ta hỗn đỗn - Mưa lâm thâm lệ trộn ướt môi mềm - Tóc pha sương mắt nhớ bước chân êm - Để chiều xuống sầu thêm tình nhung nhớ… thì mùa thu năm xưa nào đó đã làm cho ta gợi nhớ những ký ức buồn !
Cánh cửa trường Đại học Luật khoa như mở rộng đón chào với những tân sinh viên bước vào niên khóa mới, tất cả chỉ là những cái mới, thử hỏi bè bạn giờ này đang lăn xã nơi nào trên cuộc đời này – Thu ấy ta đi trong lặng lẽ - Hồn thục nữ ghi dấu nét băng trinh – Cho lặng câm tuổi thơ quá ngắm nhìn – Lầu Nguyệt Các đời ta còn vô vọng . . . nếu hôm nay một mùa thu để làm ta nhớ lại những mùa thu xưa và nhớ về cho người ấy bây giờ nơi nao. . . thì mùa thu hôm nay có còn là trong kỷ niệm nữa hay không hay chỉ mình ta cứ ngồi đây mà nhìn những ngọn gió thoảng thổi tạt qua rèm thưa đong đưa bên hàng dậu !
Nếu ngày mai kia, trong lúc bóng xế đã nhòa nhạt theo sương khói thì những chiếc lá vàng có còn rơi rụng giữa sân khuya ? tiếng xào xạc hay tiếng lá rơi đã đưa ta về miền ký ức xa rồi ? lúc ấy lòng chợt bối rối và nhớ đến trăng thu – ánh trăng mùa thu khi còn là lứa tuổi học trò đã biết mộng và mơ ! Nếu Khung Cửa Bâng Khuâng của tác giả D.Hồng mà hôm nay được tung đi trên mọi miền… thì có lẽ đây là tiếng chuông giờ tan học, gợi nhớ cho những ai nhớ về cho mùa thu xưa… có thể nói cái mùa hạ cuối cùng của đời mình trôi qua đi mau quá … mới đó mà những xác hoa phượng như vẫn còn luyến lưu nơi sân trường cũ để gọi mời những lòng người đi xa sẽ còn quay lại trở về ! Nếu người xưa mà bây giờ vẫn còn đó thì có lẽ ta sẽ Yêu nồng nàn cho tan đám mây mù – Hồn tan chảy trời thu buồn chờ đợi....
Thế là mùa thu ấy, mùa thu xưa qua rồi, không ai còn đứng lại trên sân trường nữa, nhưng cũng có đôi khi – đó là mùa thu cuối, và rồi Thu xưa sao vội qua mau – Để người con gái “đưa nhau” trở về. . . Cái đưa nhau ở đây, chính là người con gái ngày xưa đã theo chồng lên xe hoa về nhà chồng, cho nên mùa thu xưa tiễn biệt em về bên ấy, để thu nay lại nhớ bồi hồi !!! Tại sao tác giả đã không chọn cho Tập thơ với tiêu đề Khung Cửa Mùa Thu mà lại cho mình với đôi chữ Bâng Khuâng…? Có lẽ vì một lý do nào đó như chúng tôi đã nói là tác giả đang trên dòng đời sống trong hoài niệm về những ký ức xa xưa rồi… Và ai cứ còn ngồi đó suy tư và trầm lắng… chính trong cái trầm lắng ấy đã tự mình có những nỗi niềm trong sự lắng đọng, chính sự lắng đọng ấy mới gợi lên từ một cảm xúc – và cảm xúc ấy được bắt nguồn từ những vu vơ và bâng khuâng là thế !
Nghe câu hát cho buồn thêm tơi tả Buốt giá lòng mệt lã thấu tâm can Hồn đi hoang lạc lối chốn mưa ngàn Ôi! Tan nát buổi tàn thu bỡ ngỡ… (Buồn tàn thu)
Nếu từ mùa hạ ngày xưa ấy qua đi một cách vội vã, khi mà chính tác giả đã cất bước vào cánh cổng trường Đại học, để lại sau lưng đời mình với những ngày tình thơ chưa hề phai nhạt nắng, thì cái giảng đường Đại học như một lần làm cho tác giả nhớ về những câu chuyện ngày xưa – nếu từ thời phổ thông trong cái nắng sân trường vẫn còn mang chút hoài bão và mơ mộng nào đó – thì bây giờ cái nắng của khuôn viên Đại học đường như một sự bất chợt của thời gian mà không ai còn để ý tới, nếu ngày xưa trong giờ học có những ngọn gió lùa qua khung cửa lớp để làm cho tóc ai bay – thì bây giờ cho dù trên lầu cao của trường Đại học thì gió bay mặc gió chân ta ta về !!!... Thế mới biết một đời là tình thơ, một đời là thơ mộng. Sau cái mùa hè cuối cùng đó, cũng đã Có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi ! hay như trong Trường cũ tình xưa thì lại có . . . hai thằng chờ đầu quân năm tới – Ve ơi hát gì điệu nhạc lâm ly – khóc người biền biệt sơn khê – cố nhân đi bao giờ mới về ! . . . nhưng cố nhân ngày xưa đã đi mất biệt rồi ! bởi vậy cứ mỗi độ hè về - mỗi lần thu sang – thì người tác giả lại cứ nhớ - nhớ về cho một tháng ngày đã qua xa lắm rồi ! Hạ về nhìn bạn đi xa – Thu sang lại nhớ những ngày tình thơ… Cõi đời còn mộng lắm mơ – Mà sao ta thấy ơ thờ trong ta ! – Nếu mùa hạ cuối cùng nào đó khi con người ra đi bỏ cuộc chơi, thì Thu sang lại về trên sân trường lại phải vắng bóng thêm vài người…
Nếu Khung Cửa Bâng Khuâng của thi nữ DươngHồng đã viết lên trên ấy những hoài niệm, ký ức về mùa hạ với những vần thơ – thì nhân đây khi chúng tôi nhìn qua thi phẩm Nỗi buồn Cuối Hạ. Chắc cũng đã nói hết lên đây với những nỗi lòng rồi !
Hoàng hôn xuống trăng rơi vào dòng nước Bóng chiều nghiêng mộng ước cũng vơi đầy Màn sương buông phủ kín hết vai gầy Đau the thắt ... nơi này em có nhớ...
Mùa hạ chết để thu vàng mang nợ Gió mùa thu mắc cở chiếc áo xưa Ngại ngùng hơi sương mát dịu lưa thưa Chiều ngần ngại tay vừa buông vạt nắng (Nỗi buồn cuối hạ)
Đến đây chúng ta có thể nhìn lại về cho một hồn thơ mang tên DươngHồng, có lẽ với cái tên DươngHồng trong làng thi ca DaLat hôm nay, thì chị cũng đã có lẽ nói hết lên đây những vần thơ của nỗi niềm của chính mình, cho dù là ai cũng thế - thơ văn là một con người, một nỗi niềm riêng tư …… nếu không xuất hiện với những vần thơ ấy thì chắc chắn cũng không ai biết gì cho những con người như chị, … cho đến hôm nay khi đã được tạm phát hành và bài viết cảm nhận cũng đã được đưa lên bốn trang website để giới thiệu về cho một con người như chị, thì chúng tôi chắc cũng đã mãn nguyện với chính mình với một con người trong cái tâm thầm lặng, người bạn thơ, và có lẽ cũng phải tôn vinh về cho một hồn thơ – để cho tên tuổi của DươngHồng được tung cánh bay đi khắp tứ phương… cho cuộc đời này được “nhận diện” và có những hoài cảm
Nếu Khung Cửa Bâng Khuâng của tác giả DươngHồng hôm nay mới được trên công luận biết đến như một huyền thoại, thì sẽ là một tiếng chuông đánh thức cõi lòng để cho trang Fb Cộng đồng này biết hơn về một con người của DươngHồng hơn nữa… Có lẽ cơn gió cuộc đời đã thổi bay đi những tán lá xanh trên cành và cái nắng bình minh chiếu rọi qua cho một con người, hay nói đúng hơn là để cho thấy được một hồn thơ DươngThịHồng đang còn cứ mãi lặng thầm và bâng khuâng như thế… chị cũng muốn nói lên điều này cho một cõi tàn tro của riêng mình trong cái lặng thầm của những nét buồn thời gian, trong những giọt đắng của ly café với chiều mưa nơi xứ ngàn hoa kia, hoặc với trong những giọng điệu ai oán của một bản tình khúc đớn đau nào đó, để những khi chị cất lên lời thơ, thì trong chị vẫn còn đó những nỗi niềm… Có lẽ chúng tôi cũng không quá lời và không ngoa ngoắt cho lắm một khi có chút cảm nhận mọn hèn và khiêm tốn về cho một con người trong lĩnh vực thơ ca như chị DươngHồng nói riêng và tòan thể anh chị em trong nhóm thi ca DaLat nói chung…
Xin giã biệt giấc mùa thu cũ Trao trả người chưa đủ lời yêu Nợ em những buổi tím chiều Môi mim mím chặt mặc nhiều tương tư...
Nghe gối mỏi ảo hư bóng đổ Xin nhẹ đi đau khổ vì nhau Em ơi lắng đọng giọt châu Hãy khe khẽ gỡ bờ sầu đêm thâu (Cạn chén ly bôi)
" /> Khi nhìn qua Tuyển tập Khung Cửa Bâng Khuâng của tác giả DươngHồng đang hình thành để cho ra đời sau thời gian chuẩn bị cho mình những công đoạn cuối cùng. . . cho dẫu chỉ với vỏn vẹn 20 thi phẩm cũng như trong loạt bài Hồi ký hình ảnh Về Lại Chốn Xưa. Có lẽ đây là một nổ lực rất lớn của thi nữ DươngHồng, tác giả đã chọn lựa và thanh lọc rất kỹ và những thi phẩm mang tính hoài niệm của một thời và bây giờ cảm thấy một đời người như vậy. Khi quyết định cho lên máy để chạy in ra thành phẩm – cho dẫu với con số khiêm tốn của ý muốn của chị - nhưng ở đây chúng tôi nhận thấy trong chị có một cố gắng và nổ lực rất lớn lao trong việc hình thành cho mình với những tác phẩm thi ca như thế. Có thể nói ngoài những giờ phút bôn ba và lo toan trong việc mưu sinh ra. Người thi nữ DươngHồng của chúng ta còn có cả một quỹ thời gian vàng ngọc để mà hoài niệm ! Đó là điều mà chúng tôi nhận thấy đáng khen và biểu dương trong tinh thần miệt mài làm việc của chị - có khi chính những thời gian trầm tư và lắng đọng như thế - đó chính là niềm vui thú riêng cho mỗi cá nhân con người… ở đây với tác giả DươngHồng, chúng tôi đã nhận thấy đây là điều quý giá thật sự, và ngày hôm nay khi Tuyển tập thi ca thứ 2 của tác giả DươngHồng được phát hành ra đời hôm nay – đó là một kết quả cật lực của chị rất đáng trân trọng và biểu dương !
Ta gửi hồn ta tới Sơn Trà Cho tình lắng đọng với Hằng Nga Sông Hàn lơ lững theo dòng chảy Nhân thế lạc loài có xót xa
Vạt nắng hoàng hôn bỗng nhạt nhòa Mành sương động đẫy nhẹ trôi qua Ngọc ngà ai rớt bên khung cửa Ngọn gió hạ buồn tan vỡ ra
(Cảm xúc mùa trăng hạ) *****************
Đến đây, với nhiệm vụ của chúng tôi, chúng tôi không muốn nói thêm chi nhiều nữa về cho một nỗi niềm còn lắng đọng của một con người như chị DươngHồng, có thể nói là một hồn thơ, mang nặng một tâm sư mãi hoài sầu lắng trong tâm… chúng tôi chỉ biết mạn phép xin được kính chúc chị D.Hồng vẫn luôn cứ mãi là một hồn thơ thật cháy bỏng – đầy nhiệt huyết và đam mê, chúng tôi xin được kính chúc hồn thơ thi nữ DươngHồng luôn cứ mãi còn nhiều cái mới, hay, lạ… để cống hiến cho đời những cái hay cái đẹp này trong cuộc sống, cầu chúc chị luôn mãi được an vui và nhiều hạnh phúc . . .. ____________
Nguyễn Ngọc Hải Nhóm Văn bút Trùng Dương Saigon – 2019. | |
|