Tổng số bài gửi : 96 Points : 270 Join date : 13/04/2011
Tiêu đề: NgaVu-bước chân gọi cuộc tình... 10/1/2015, 7:34 am
Chút cảm nhận về cho một hồn thơ
NgaVu – bước chân gọi cuộc tình…
ĐÊM TỰ KỶ
Hình như người làm tôi đau Tình yêu sao quá nhiều vết xước Nỗi đau ngọt ngào cứ cứa nát tim tôi Xoè bàn tay tôi thấy hanh hao Cả một trời đông âm thầm trong trái tim đã đầy lạnh giá Người nói yêu tôi Lời tình yêu cháy bỏng Chông chênh đêm quá dài cho nỗi nhớ vu vơ Trái tim thầm thì gọi tên người mà tôi không muốn nhớ Miền yêu khép lại Sâu thẳm tôi chòng chành quên mà đau đáu nỗi yêu Tôi tự ghét mình sao chẳng yêu tôi?! Không chừa cho mình chút gì làm gia tài để sống Cứ cho hết để một mình dựa vào đêm tức tửi Không ai lau nước mắt Muộn phiền trùm bóng nhỏ đơn côi Run run màu đêm Như cà phê không đường Đắng ngắt Trôi vào miền tối có tôi Một Mình......
NgaVu – người thi nữ nhân tình Đêm Tự kỷ….
Nếu trong cõi đời nhân duyên này, đã có biết bao nhiêu bài viết trao về cho những thi nhân và nữ sĩ – thì có thể tôi không đếm được quãng thời gian cứ âm thầm lặng lẽ và trôi đi, có thể nói ngày cứ qua đi – dài đăng đẳng và những câu chuyện tình cứ mãi dần trôi cùng với theo năm tháng…. Mà tôi vẫn cứ còn mãi ngồi bên vệ đường cuộc đời để lặng lẽ nhìn về cho một dòng đời cứ mãi còn trôi chảy…. ngày xưa khi chúng tôi còn trong lớp học, những lúc gió chiều, cánh nhạn vi vu – thì chúng tôi cũng nhìn về cho một dòng sông vẫn cứ êm đềm trôi, mà quên lời thầy giảng, vẫn ngồi đó mà cứ để cho những bụi phấn rơi rơi….
Thì hôm nay cũng thế - chúng tôi vẫn cứ ngồi mãi bên lề đường của cuộc sống này và cứ mãi nhìn về cho một cuộc sống biết bao nhiêu thăng trầm và như những điệu luân vũ cùng với thời gian thoi đưa ấy….
Có thể nói – khi được chiêm ngưỡng qua thi phẩm Đêm tự kỷ của thi nữ NgaVu nào đó, hầu như chúng tôi cũng đã có nhiều chút cảm nhận một khi chúng tôi chưa lướt qua hết tác phẩm này… NgaVu – một phụ nữ đang độ xuân thì – có phải chăng tình yêu có lẽ đến sớm quá với chị ???? để rồi bất chợt tung cánh bay đi như một con thiên nga bay về phương nam để tránh đi cái cô đơn của mùa đông lạnh giá…
Hình như người làm tôi đau Tình yêu sao quá nhiều vết xước Nỗi đau ngọt ngào cứ cứa nát tim tôi Xoè bàn tay tôi thấy hanh hao Cả một trời đông âm thầm trong trái tim đã đầy lạnh giá . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Cũng một thời và một đời mà hình như cũng đã qua đi trong cuộc sống của chị vậy – thi ca thơ phú hầu như là những cơn nguồn bất chợt và cảm hứng về cho chị…. Nếu như câu chuyện tình của chị NgaVu có đôi lúc dậy sóng và còn nhiều thăng trầm như thế - có lẽ với Đêm Tự kỷ ngày ấy đã qua đi hay chưa – thì cũng đã làm cho chị thêm một dấu vết hằn đời trong tâm tư của chị, nếu chị đã nghe lại bản nhạc Chuyện tình không suy tư của tác giả Tâm Anh với tiếng kèn Saxophonic của Trần Mạnh Tuấn chẳng hạn – thì có lẽ chị NgaVu nào đó sẽ coi như là một cơn gió thoảng đi thoáng qua hồn mình mà thôi, hoặc có khi chị cũng đã từng thưởng thức một sáng tác của TrinhCongSon với bản Hạ Trắng thì có lẽ niềm tự kỷ sẽ không còn trong chị và trằn trọc thoáng qua hồn trong một đêm khuya như thế…
Màn đêm Saigon đang bao phủ muôn vạn vật trong niềm cô đơn của chị phải không, thì Đêm tự kỷ của nỗi cô đơn hoang vắng nào đó đã xâm chiếm lấy tâm hồn người con gái thiếu phụ của một cõi tình trong vắng lặng và cô đơn như thế…. Xoè bàn tay tôi thấy hanh hao....
Cả một trời đông âm thầm trong trái tim đã đầy lạnh giá - tôi thấy hanh hao và gầy guộc như năm ngón xuân hồng mà TrinhCongSon đã ru tình ai trong những đêm trường lặng lẽ…. thì những ánh đèn phố thị Đêm Saigon có lẽ cũng không thể làm nỗi cho chị NgaVu xua tan đi nỗi cô đơn rong vùng biển nhớ ấy… Đêm Saigon với những ánh đèn hoa phố thị hầu như bước chân của chị vẫn cứ mãi lang thang và suy gẫm cho một chuyện tình buồn ??? Tình yêu một đề tài có lẽ muôn thưở với con người – trong đó có tất cả những ai đó – chị NgaVu, người ấy, và chúng tôi – cũng như với những người bạn thân thiết của chị Nga vậy, để rồi chị cứ âm thầm và lặng lẽ trong từng nỗi vu vơ, trong một miền yêu đương, trong nỗi đau đáu, trong mỗi đêm tức tửi, trong nỗi muộn phiền chìm trong bóng nhỏ….. Và cứ thế chị đã dần dà đi vào cơn hoang vắng giá lạnh của tâm hồn…. với con người thi nữ NgaVu….
Chúng tôi còn nhớ một bộ phim vào trước thời 1975 – với tựa đề Chiều tím – do nữ diễn viên xuất sắc Kiều Chinh thủ vai, có lẽ nếu mà Chị NgaVu nào đó được một lần chiêm ngắm với những tình tiết trong bộ phim thì có lẽ đêm tự kỷ của chị sẽ trở thành một cuộc điên dại của tình yêu trong Đêm Tự kỷ ấy….
Dẫu biết rằng – Chị NgaVu là một trong những thi nữ không phải của độc nhất một thi phẩm mới Đêm Tự kỷ mà thôi – mà chị còn là sở hữu rất nhiều thi phẩm khác – nhưng chúng tôi vẫn không đề cập đến các thi phẩm đó mà đã chú ý đến Đêm Tự kỷ của chị - và nếu với bản nhạc Chuyện tình không suy tư của Tâm Anh ngày xưa – hay là với những bản nhạc Biển Nhớ, Tình Nhớ, của TrinhCongSon - hoặc Bao giờ biết tương tư của PhamDuy cũng thế….. thì Đêm Tự kỷ của NgaVu có lẽ cũng còn là những niềm đau đớn trong đêm ấy…. NgaVu – một con người – đã qua đi một thời con gái, qua đi độ xuân thì của những niềm nhớ nhung và lãng mạn – đã qua đi với những ngày hè đầy xác hoa phượng – và cũng biết nhìn đời với những buổi chiều từng chiếc lá thu rơi, đã qua đi từng cơn gió se lạnh của những mùa đông lạnh giá và cô đơn… hôm nay để rồi trong câu chuyện tình chưa biết suy tư của chị - thì niềm tự kỷ đã thay vào đó cho chị với những nỗi sầu một khi Tình đã bay xa và đi vào miền cát bụi nào đó… Có lẽ cho dù với nỗi niềm riêng tư ấy của chị - nỗi tự kỷ ấy có lẽ cũng đã trở thành như một niềm suy tư chưa lối thoát trong tình yêu ấy chứ ????
Người nói yêu tôi - Lời tình yêu cháy bỏng…. Có thể nói rằng cái cháy bỏng của tình yêu trong chị như một thời với những cơn mưa mùa hạ hay những mùa xuân nào đó đã làm cho chị say đắm trong tâm hồn với những lời lẽ thiết tha và cháy bỏng…. ngọn lửa tình nào đó đang cháy sáng trong chị - nhưng rồi vụt tắt… Giống như những cơn sóng biển nào đó đã dồn dập vỗ vào bờ cát trinh nguyên để sau đó nó cuốn trôi đi và chìm vào đáy đại dương bao la như thế…. nếu chị một lần (cho dù một lần thôi) chúng tôi cho chị xem lại một khúc buồn trong bài viết về cho chị KimChi-HoaTimNgayXua với một cái nhìn thật buồn trên bờ biển Mũi né PhanThiet:
. . .. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Người con gái của ngày xưa: KimChi-HoaTimNgayXua mà hôm nay có lẽ cũng không nằm ngoài lý do đó… để rồi một khi thi sĩ Hữu Loan ngày hôm nay đã không còn hiện hữu trên cõi đời này đi nữa… thì phải chăng cũng còn một người con gái của ngày xưa, mà hôm nay đã trở thành một người phụ nữ bóng xế chiều tà – vẫn còn mang trong mình một sắc tím của một loài hoa, loài hoa ấy chỉ đượm một sắc màu hoa tím, hoa tím của những ngày xưa mà chị KimChi cũng đã tỏ bày…
" /> hình ảnh trong rừng thu xào xạc gió thu bay, mà chị đã chọn cho mình với một câu chuyện tình trong đời chị…
Ở đây, chúng tôi nhìn về cho chị KimChi-HoaTimNgayXua một cái nhìn phiến diện khi chị đang còn hiện hữu trên cõi đời này, mỗi ngày qua đi sẽ là một niềm vui cho chị, mặc dù trên đoạn đường còn lại – chị vẫn còn lê mãi những bước chân, những dấu hằn chân bước trong đời chị như còn mãi đi tìm cho mình một màu hoa tím ngây dại, một sắc hoa của những mùa hoa mà sau đó chị cũng đã chọn được cho mình một màu tím ngắt, chị cũng vẫn còn phải đi hoài đi mãi, bước chân của chị vẫn còn mãi đi tìm cho mình một sắc thái riêng tư. Nói đến màu tím, với những người con gái độ xuân thì… ắt hẵn cũng sẽ phải nói đến về cho một loài hoa dại, nhưng nơi đây, màu hoa dại của chị KimChi vẫn phải còn vương vấn một sắc màu trong từng bước chân của chị ở trên đời này. (Trích đoạn trong bài: HoaTimNgayXưa – Còn lặng lẽ những dấu chân – NNH)
Bởi thế - hôm nay nhân đọc được và chiêm ngưỡng thi phẩm Đêm Tự kỷ của chị NgaVu, chúng tôi cũng có trong tôi với những niềm cảm hứng để cho ra những loạt bài về cho chị, dẫu rằng trên cuộc đời này cũng còn nhiều chị HoaTimNgayXua, cũng còn nhiều chị NgaVu – và cũng còn rất nhiều trái tim nồng cháy như chính chị, và cũng sẽ còn nhiều những câu chuyện tình không suy tư như thế…. Phải chăng – đó cũng là một lẽ sống phải không ???
Nhớ ngày nào đó, với Chị KimChi-HTNX mà chúng tôi đã có những niềm cảm xúc trên bờ biển PhanThiet, hay trong loạt bài Diễm Tình Ca mà chúng tôi đã đề cập về cho tứ nữ phi nhân của 4 tiếng đàn Pianish KhanhHoa, MinhMong, DuNgocHanh và LeThiHoa cũng như thế đấy thôi, ( http://runglathap.forumvi.net/t100-topic ) - thế mới biết là tình yêu là muôn vàn khó khăn , phức tạp và rất nan giải trong cuộc sống đời thường này của chúng ta, nhưng đôi khi cũng còn có những niềm hạnh phúc và những ánh hào quang màu hồng như đã muôn thưở trong ai đó, chúng tôi – chị NgaVu – hay còn nhiều những ai khác…
Với thi phẩm Đêm Tự kỷ hôm nay của chị NgaVu, có lẽ cũng còn có một thời mà chị cũng đã say đắm trong niềm hạnh phúc dạt dào của một mối chân tình mà chị cũng cứ cho là muôn thưở như thế, tại sao chị NgaVu cũng với những thi phẩm: Dạ Khúc đêm, Em 2; Lỡ chuyến, Đợi mùa, Ngược, Đón mùa, Lỡ một đường yêu, Một chút vàng phai…. hoặc tác phẩm văn xuôi như Đổi mùa, nhưng chúng tôi không đề cập đến – mà hôm nay trong thi phẩm Đêm Tự kỷ mà chúng tôi được chiêm ngưỡng trên trang Fb của chị - để rồi chúng tôi cũng còn có nhiều cảm xúc và hôm nay với những niềm cảm xúc ấy – chúng tôi đã viết đôi lời về cho chị - cho người tình nhân NgaVu như thế - âu đó cũng là một niềm thương nhớ và tiếc nuối dạt dào và say đắm trong chị vậy….
Hình như với thi phẩm Đêm Tự kỷ của thi nữ NgaVu – chị cũng nhớ về cho những lần hạnh phúc đang còn là những màu hồng và say đắm bên chị mà chị đã diễn đạt…
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Người nói yêu tôi Lời tình yêu cháy bỏng Chông chênh đêm quá dài cho nỗi nhớ vu vơ Trái tim thầm thì gọi tên người mà tôi không muốn nhớ Miền yêu khép lại Sâu thẳm tôi chòng chành quên mà đau đáu nỗi yêu . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Không những câu chuyện tình của chị NgaVu - hình như đã lạc lối vào một cõi mộng mơ và xa xăm nào đó rồi, nhưng nỗi lòng thì biết tỏ cùng ai… Đêm Tự kỷ của NgaVu, đêm sầu đau của một con người với một hoang hồn trong giá lạnh, cõi xa xăm nào đã có thể tiễn đưa câu chuyện tình của NgaVu có phải chăng đang đi dần vào một huyền thoại của đời mình, Đêm Tự kỷ, đêm sầu đông với những bước chân mà người chị PhamHaiAu nào đó cũng đã nhìn thấy và thốt lên – không phải là Nga ơi hãy quay về, đừng nên đi ra ngoài biển vắng, trên bờ cát dài hôm nay, có thể những bước chân của chị NgaVu đã in hằn dấu chân kỷ niệm nào đó trên bờ cát của biển đêm – để rồi sóng xô cứ mãi dạt dào và gào thét để xóa nhòa trong tiềm thức của chị tất cả… Những bước chân rong ruỗi đi tìm – hay là những dấu vết rêu phong phủ kín cho một tâm hồn còn giá lạnh, PhamHaiAu – cũng còn là một loài chim biển còn viễn xứ nơi nào, ánh trăng khuya vẫn như còn đọng lại trong hồn ai một thoáng chút dư âm của ngày xưa cũ để còn nói về cho câu chuyện tình của chị NgaVu – có phải chăng đó cũng là một thiên tình đời cay đắng phải không vậy chị ??? Hồn hoang lạnh bước đêm thâu – Người đi có nhớ lòng này đợi mong, Sao người cứ vẫn ơ thờ, Tình ca biển vắng chỉ là gió đêm…. PhamHaiAu, tên của một loài chim phi xứ của tất cả những tâm hồn còn mãi độc hành trên biển vắng, một đêm thâu – người ơi có còn nhớ… NgaVu cũng vẫn cứ đi hoài – đi mãi – cuộc đời vẫn cứ còn những rêu phong…
Đêm tỏ tình...chỉ có gió mênh mông Vuốt thương nhớ..cho không còn nức nở Tiếng yêu thương cuộn trào như ùa vỡ Mãi vu vơ...để xuân cứ ơ hờ
Mảnh trăng luồn khóm trúc nhớ câu thơ Nhe nhói quá..cuồn cuộn sâu ngực trái Tình yêu ơi.cho em hỏi có phải Hoài như vậy....chắc là cũng muốn yêu (Pham HaiAu)
Nếu ai đó – cũng như với chị NgaVu đã một lần với tình khúc Biển nhớ, hôm nay xin được mượn lại một trích đoạn trong bài viết của NNH với một tay đàn Pianish KhanhHoa với tình khúc bất hủ này…
……………………………… Không hiểu chị NhaTrang đã quay về với bờ cát dài NhaThành để nhớ về cho cuộc tình nào đó, nhưng riêng tôi, đêm nay, tôi cũng vẫn in dấu chân tôi trên bờ biển Mỹ Khê của ngày nào – kẻo sợ rằng xa đi Đà Thành thân yêu của tôi, thì tiếng gọi dặm trường nào đó cứ mãi vẫy gọi thì làm sao tôi lại quay về… khuya lắm rồi, nhưng tiếng đàn chị NhaTrang vẫn chưa dứt hẵn, chị cứ gọi hoài cuộc tình trên biển vắng đêm nay; không giống như đêm nào trong lữ quán của SM MinhMong với bản nhạc nhớ về mảnh đất thần kinh… để rồi cuối cùng – hình như tôi cũng như người ca sĩ diễn tả phải đành nói lên: Tôi vẫn còn thương… Khác với đêm nay, bước lang thang của tôi lại ghé vào lữ quán của chị NhaTrang với liên khúc tình ca Biển nhớ… mà lòng tôi lại tràn ngập về cho những tà áo bay bay trong chiều của những ngày ấy xa rồi phải không ? Người chị ấy, đúng hơn người nghệ sĩ ấy, của lữ quán ấy trong đêm nay, một khoảng không mang tính huyền ảo đã đưa những lữ khách hiện diện quay về với chuyện ngày xưa cũ. Trong ánh đèn mờ, với cây thông noel còn nhấp nháy bên cây đàn như làm tăng thêm hồn nhạc của con người nghệ sĩ để những người nghe còn mãi chú ý và thổn thức cho chính mình. Chị không nói, không hẹn hò, nhưng chị NhaTrang đã đưa những lữ khách đêm khuya này vào một cõi xa xăm nào, một không gian trầm lắng chứa đầy những kỷ niệm khó quên trong mỗi con người, một bản liên khúc đã ru lòng người nghe… chỉ chừng ấy thôi, chỉ bản nhạc bình thường ấy thôi nhưng qua làn khói thuốc chua xót của đời mình, ai cũng đang thả vào mây ngàn để được thấy một cõi đi về của ngày xưa……………………………. (Trích trong bài: Một thoáng hồn hoang – NNH)
Pianish KhanhHoaNhaTrang....
Và cũng như thế - còn đây chị NgaVu thì:…
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Tôi tự ghét mình sao chẳng yêu tôi?! Không chừa cho mình chút gì làm gia tài để sống Cứ cho hết để một mình dựa vào đêm tức tửi Không ai lau nước mắt Muộn phiền trùm bóng nhỏ đơn côi . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Giờ đây có lẽ thi phẩm Đêm Tự kỷ của chị thi nữ NgaVu cho đến giờ phút này – nếu trong bài thi ca của chị thật sự với một mảnh tình riêng như thế - thì có lẽ cũng với một quán café nào đó trên mảnh đất phồn hoa đô hội này – chắc chị cũng còn những nét buồn suy tư về cho chị nhiều lắm phải không ??? có thể những giọt đắng café đã ru tình cho chị với những giọt buồn thầm kín ấy – để rồi có khi từng giọt café nhỏ xuống đáy ly – như những mảnh tình riêng đã nhỏ xuống trong lòng chị, những giọt café chính là những giọt buồn không tên trong một NightClub nào đó – mà chị NgaVu cũng đã thầm nhớ và suy tư nhiều lắm phải không, ly café vẫn còn bốc khói như những dư âm buồn của tận đáy lòng mà chị đang nức nở để thoát ra phía bên ngoài biển vắng, khói thuốc nào bay thoảng qua đây để chị nhớ về cho một tháng ngày mà tình đã xa đi, tiếng nhạc lòng nào cứ mãi ngân lên để rồi chị cứ mãi vu vơ trong tình khúc Những chuyện tình không suy tư…. Ngần ấy thôi – chừng đó thôi cuộc tình cũng đã làm cho chị một phiếm tình giống như ngày nào của DieuVuongQuynhChâu là chưa trở lại… Còn đây phiếm tình của chị NgaVu đã bay xa vào cõi mộng ước thiên thu nào… trong màn đêm, trên biển vắng – giọt sầu tương tư – nhớ thương và tiếc nuối – như những giọt đắng cho tình đời đen bạc, một lần thương và bao lần nhớ… để ngày mai nào đó – sao chị cứ mãi nuốt nhầm những giọt đắng không tên như thế…. một mình và chỉ là một mình…
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Không ai lau nước mắt Muộn phiền trùm bóng nhỏ đơn côi Run run màu đêm Như cà phê không đường Đắng ngắt Trôi vào miền tối có tôi Một Mình......
" /> NgaVu – tạm biệt Đêm Tự kỷ tình nhân…
Thế mới biết – yêu và nhớ thương nhung nhớ, đều cũng là một căn bệnh trầm kha, tương tư chỉ còn lại sau khi câu chuyện tình hồng cũng đã mất và vỗ cánh bay đi, để cho người ở lại phải mang nỗi sầu lữ thứ, có phải chăng đó cũng là một định mệnh – mà chúng ta cứ tự cho là số kiếp và nhân duyên – nhưng trong cái nhân duyên ấy đôi khi cũng còn là những dấu ấn của đời mình, một trong những dấu ấn hay vết hằn đời của cái tuổi mà có những nét buồn sỏi đá, cuộc đời cứ bám mãi những rêu phong, nhưng những áng rêu phong ấy có lẽ nay mai cũng trở thành những áng mây còn cứ mãi lang thang, lang thang đi tìm cho mình một niềm hạnh phúc…. Một NgaVu – một con người và cuộc đời của chị NgaVu – chắc phải còn cho mình, cho ai với những Đêm Tự kỷ như thế… Không ai lau nước mắt - Muộn phiền trùm bóng nhỏ đơn côi- Run run màu đêm……
Và cũng có lẽ - trước khi kết thúc loạt bài cảm nhận này – chúng tôi xin được phép mượn lại một chút tâm tình nào đó của Chị AnAn đã nói lên trong lời Comment của thiên tình Đêm Tự kỷ của chị NgaVu – để kết thúc cho một nỗi sầu này của chị nhé…
không ai lau nước mắt muộn phiền trùm bóng nhỏ đơn côi run run màu đêm như cà phê không đường <3<3
Nguyễn Ngọc Hải Một thoáng qua hồn với những nỗi xót xa…
________________________________
Người đàn bà đi nhặt mặt trời.... Sáng tác: Văn Đông - Trình bày: Ca sĩ Thiên Kim
Người Đàn Bà Đi Nhặt Mặt Trời
Người đàn bà đi nhặt mặt trời Trên đống bỏ hoang của loài người Màn đêm che lối Tưởng rằng nắng tươi Sương đọng trên lá Ngỡ giọt nắng rơi Quên hết vì đâu Đời mình nên tội
Người đàn bà đi nhặt cuộc tình Không nhớ người quen bỏ mặc mình Tuổi xanh khát nắng Giữa đời cháy da Đưa mặt lên khóc Thương tình xót xa Hay khóc người xưa Lệ nào cho vưà
Người đàn bà đi nhặt đời mình Trên đống bỏ hoang đầy tội tình Cỏ cây như đưa Mơ hồ biết đâu Con đường đêm vắng Côn trùng ruỗi nhau Chia chát niềm đau Đời người phai màu
Người đàn bà đi nhặt mặt trời Hong ấm tình yêu của loài người Buồn thương nơi ấy Có người hóa điên Quen mùi chăn gối Nhưng chẳng nhớ tên Trên đống bỏ hoang mà lầm thiên đàng Trên đống bỏ hoang mà lầm thiên đàng