Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.



 
Trang ChínhTrang Chính  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

 

 DiệuVương – Niềm cô lữ và bóng đêm.

Go down 
Tác giảThông điệp
Nguyen Ngoc Hai




Tổng số bài gửi : 96
Points : 270
Join date : 13/04/2011

DiệuVương – Niềm cô lữ và bóng đêm. Empty
Bài gửiTiêu đề: DiệuVương – Niềm cô lữ và bóng đêm.   DiệuVương – Niềm cô lữ và bóng đêm. Icon_minitime30/1/2015, 1:49 pm

Chút cảm xúc về cho một thi nhân -

DiệuVương – Niềm cô lữ và bóng đêm.

NÓI CHUYỆN CÙNG ĐÊM

Ngủ yên rồi tình ái của tôi ơi 
Sao vẫn để lòng trôi theo cảm xúc 
Khép lại rồi cánh cửa xưa ký ức 
Sao vẫn buồn bên nỗi nhớ không tên
Khép lại rồi những điều muốn lãng quên 
Người qua đời tôi như mưa rồi chợt nắng 
Sao vẫn thấy từ trong xa vắng 
Tiếng thở dài khắc khoải của tàn canh
Soi bóng mình trong ngày tháng mong manh 
Chẳng còn chi ngoài ngây thơ vuột mất 
Và những tình thân chìm vào xa khuất 
Lại thấy mình đi về phía gieo neo...    
              
   
DiệuVương – Niềm cô lữ và bóng đêm. <a href=DiệuVương – Niềm cô lữ và bóng đêm. 10485510" />

 DiệuVương – Niềm cô lữ và bóng đêm. <a href=DiệuVương – Niềm cô lữ và bóng đêm. 10426110" /> 
 (Huỳnh Châu Đỗ - DiệuVươngQuỳnhChâu)
____________________________________

Màn đêm, trời tối, yên lặng như một cõi vô thường và tĩnh mịch, hình như là những nơi chốn cho những con người sầu tư và mang nặng những tâm tư cay đắng và buồn thảm… Ở đây với người thi nữ DiệuVương QuỳnhChâu – có lẽ quý độc gỉa cũng không còn xa lạ gì mấy – một khi đã nhiều lần chiêm ngắm về cho những thi phẩm của chị… Nếu một đôi lần nào đó tác phẩm: DieuVươngQuỳnhChâu- Một phiếm tình chưa trở lại… thì cho đến hôm nay chắc cũng đã đủ với thời gian chưa vậy (?) để cho một tâm hồn người thi nữ phải còn cứ chìm đắm vào cõi hoang vu biển nhớ nào đó… để cho chị còn được nói lên Khép lại rồi cánh cửa xưa ký ức, Sao vẫn buồn bên nỗi nhớ không tên…. Màn đêm, trời tối, yên lặng như một cõi vô thường và tĩnh lặng, hình như là những nơi chốn cho những con người sầu mộng như thế. 

Nếu ai kia đã một đôi lần nghe qua tình khúc của TrinhCongSon mang tựa đề Rừng xưa đã khép, để có cái hư cấu như hôm nay với tâm trạng của Thi nữ DVQC có lẽ cùng với câu thơ Khép lại rồi cánh cửa xưa ký ức, Sao vẫn buồn bên nỗi nhớ không tên….. Hôm nay cùng với thi phẩm vừa mới ra đời này thì có lẽ DVQC mượn hình ảnh của một bóng đêm, những trăn trở của màn đêm để cùng tỏ bày trong khoảng trời như thế ????  Ở đây chúng tôi – không dám bình phẩm về cho những thi phẩm của DVQC của chị - mà có lẽ chúng tôi phải mượn những tâm tư của chị để nhớ lại cho những ngày tháng của chính mình, từ điểm nhấn ấy, chúng tôi có thể suy nhận ra với những tâm tư hư cấu của DVQC với một câu chuyện tình nào đó đã đi qua trên đôi vai của chị mà thôi, chúng tôi cũng không có tư cách và quyền hạn gì để nhận xét về cho những thi phẩm của chị đâu, cũng giống như trong chút cảm xúc tạp ghi về cho thi nữ NgaVu, chúng tôi đã có đoạn: 

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Dẫu biết rằng – Chị NgaVu là một trong những thi nữ không phải của độc nhất một thi phẩm mới Đêm Tự kỷ mà thôi – mà chị còn là sở hữu rất nhiều thi phẩm khác – nhưng chúng tôi vẫn không đề cập đến các thi phẩm đó mà đã chú ý đến Đêm Tự kỷ của chị - và nếu với bản nhạc Chuyện tình không suy tư của Tâm Anh ngày xưa – hay là với những bản nhạc Biển Nhớ, Tình Nhớ, của TrinhCongSon - hoặc Bao giờ biết tương tư của PhamDuy cũng thế….. thì Đêm Tự kỷ của NgaVu có lẽ cũng còn là những niềm đau đớn trong đêm ấy…. NgaVu – một con người – đã qua đi một thời con gái, qua đi độ xuân thì của những niềm nhớ nhung và lãng mạn – đã qua đi với những ngày hè đầy xác hoa phượng – và cũng biết nhìn đời với những buổi chiều từng chiếc lá thu rơi, đã qua đi từng cơn gió se lạnh của những mùa đông lạnh giá và cô đơn… hôm nay để rồi trong câu chuyện tình chưa biết suy tư của chị - thì niềm tự kỷ đã thay vào đó cho chị với những nỗi sầu một khi Tình đã bay xa và đi vào miền cát bụi nào đó……………
(Trích đoạn trong bài viết: NgaVu-Bước chân gọi cuộc tình – NNH)

        
DiệuVương – Niềm cô lữ và bóng đêm. <a href=DiệuVương – Niềm cô lữ và bóng đêm. Images14" />    DiệuVương – Niềm cô lữ và bóng đêm. <a href=DiệuVương – Niềm cô lữ và bóng đêm. Images15" />

Thì hôm nay ở đây, trong thi phẩm Nói chuyện cùng đêm của DVQC, cũng như thế mà thôi, cho dù hai con người, hai trạng thái và hai hoàn cảnh tuy khác nhau, nhưng bên nào cũng còn có một cõi đêm vắng cho riêng mình, cũng không phải của với hai con người thi nữ mà thôi – mà còn biết bao nhiêu con người khác, nhưng mới đây bài viết về cho chị NgaVu đã được đăng đàn…. Còn hôm nay – với những cảm xúc của chúng tôi trong thi phẩm Nói chuyện…… của DVQC – có lẽ hẵn là cùng một nỗi niềm như thế… 

Như đã nói – chúng tôi sẽ không có tư cách và cái quyền bình phẩm về thi ca cho bất cứ ai – nhưng với những niềm cảm xúc như vậy, chúng tôi chỉ biết mượn lên trang giấy để bày tỏ sự ái mộ về cho những người chị như thế mà thôi…. 

Cho dù chị DVQC đã ru tình vào một giấc ngủ vùi….. một giấc ngủ đầy cơn hoang lạnh của một bóng đêm trong cõi vô thường nào đó. Có thể chị cũng đã tưởng rằng Tình ấy sao vội quên mau quá, Để lòng mình còn chút đắng cay thêm….. Cho dù – cơn ru tình của chị có dạt dào mây trôi như thế nào, thì lời ru của người thiếu phụ trong đêm vắng cũng sẽ bẽ bàng như thế - có lẽ trong từng giọt sầu rơi, chị cũng đã có cho mình những cảm xúc…. 

Ngủ yên rồi tình ái của tôi ơi 
Sao vẫn để lòng trôi theo cảm xúc 
Khép lại rồi cánh cửa xưa ký ức 
Sao vẫn buồn bên nỗi nhớ không tên
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .


Nếu nói về cho những thi phẩm của HuỳnhChâuĐỗ hay của thi nữ với bút danh DVQC thì có lẽ chúng ta cũng phải nhìn lại trong bài; DiệuVươngQuỳnhChâu – Một phiếm tình chưa trở lại, rồi cũng có lẽ chúng ta sẽ được chiêm ngắm với nhiều thi phẩm như: Thơ tặng riêng mình, Email cho a, Chân tình, Sau giấc say tôi, Thì rằng ta say, Mùa thu thiếu phụ, Buồn, Kỷ niệm, Phía không anh, Lời cuối cho anh, Hà Nội-Em-Nỗi nhớ, Giọt tình quên, Thứ bảy và em, Giao mùa (bài tặng cho NNH), Chủ nhật và tôi, Cho riêng một người, Đêm như mọi đêm, Nỗi nhớ mang tên anh, Chủ nhật chia hai………. Ngần ấy thôi cách nay cũng khoảng hai ba năm qua rồi, chúng tôi vẫn nhận thấy  có những niềm tâm tư sâu lắng trong chị…. Theo như chúng tôi biết thì trong kho tàng lưu trữ của chị DVQC – nếu nói về số lượng thi phẩm mà chị đã cho ra đời – khiêm nhường mà nói thì có với con số hàng trăm dư thừa, gần đạt tới con số ngàn… nhưng ở đây lời thơ cũng như số lượng bài – chị hình như cũng cố gắng để cho tới con số ngàn đó…. Một ngàn – hay dấu vết những áng mây ngàn bay trong những thi phẩm của chị hầu như cũng đã đủ nói lên trong chị biết bao nhiêu nỗi niềm như thế… và chị cũng đã Gửi gió cho mây ngàn… và ở đây chúng tôi không đi lại tựa đề của một bản tình ca, mà chỉ nói về cho cái số lượng thi phẩm của chị DVQC – hẵn cũng đã chứng tỏ rằng: DVQC vẫn còn đó nỗi buồn (*) – triền miên và không thôi, như tựa đề bài đã viết – Một phiếm tình chưa trở lại… Đôi khi con người ta cũng không biết tại sao Tình lại đến rồi cũng lại ra đi – có khi không một lời giã biệt, người còn đó – nhưng cảm thấy xa vời, người còn đó nhưng cảm thấy mông lung – và người cứ đứng đó – nhưng cứ ngỡ là trong mơ… với DVQC – có lẽ một phiếm tình chưa hay là không bao giờ trở lại – để người thiếu phụ cứ mãi đứng chờ trong những mùa thu rụng lá… câu chuyện tình của chị cũng giống như biết bao nhiêu chuyện tình khác…. Vẫn yêu nhau, nhưng đã hiểu và thông cảm nhau chưa, biết rằng có nồng nàn và say đắm – nhưng người hỡi – sao mà cứ mông lung và bôn ba đến ngỡ ngàng – để rồi không giữ được thì tình lại vụt bay… Ngồi đây mà tiếc nuối và nhớ nhung, để rồi bóng đêm với chị DVQC là đôi bạn thân trong tâm tưởng, như ngày nào mà chị còn tỏ bày trong thi phẩm Phía không anh vậy… 

DVQCcũng đã mượn thêm cái hình ảnh nắng và mưa – để giải bày cho tâm hồn mình trong đoạn trường của một câu chuyện tình đầy cay đắng và xót xa, sau đó là sự cô đơn và nỗi trống vắng trong chị, trong màn đêm cô tịch…. Chị vẫn ngồi và chuyện trò…. Có thể nói là chị đang tâm tình với cõi hư không nào đó, và cõi hư không nào đó cho dẫu chỉ là một cõi vô thường nào đó thôi, nhưng niềm cô đơn cũng đã giúp chị chợt nhiên chị coi đó là “một người bạn đồng hành” cùng với chị trong màn đêm ấy…Và có khi chị cũng trách cứ về cho người bạn đồng hành ấy, giống như chị đang nói chính với nhân tình của chị vậy… Sao vẫn thấy từ trong xa vắng, Tiếng thở dài khắc khoải của tàn canh nếu nói về “tàn canh” – thì đương nhiên người đời sẽ nghĩ về cho những người mẹ, những người đàn bà vì hạnh phúc gia đình mà phải thức khuya suốt đêm thâu để làm cho hết những công việc….. nhưng ở đây – chị DVQC đã muốn dùng cái từ “tàn canh” là chỉ về cho một nỗi đớn đau trong đêm vắng – Chỉ mình ta thôi ai có biết, Năm canh dài lặn lội đủ năm canh… Vì vậy có lẽ chị cũng đã mỏi mệt với những Tiếng thở dài khắc khoải của tàn canh - trong nỗi niềm tâm sự của chị với bóng đêm trường dài đăng đẳng suốt năm canh của chị vậy…. 

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Khép lại rồi những điều muốn lãng quên 
Người qua đời tôi như mưa rồi chợt nắng 
Sao vẫn thấy từ trong xa vắng 
Tiếng thở dài khắc khoải của tàn canh
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .


Nếu PhạmDuy đã có tình khúc bất hủ - Bao giờ biết tương tư, hay cũng như TrinhCongSon có những tình ca Biển nhớ, Tình nhớ, thì hôm nay ở đây DVQC cũng còn có những thi phẩm để mà nhớ - Nói chuyện cùng đêm, chúng tôi không dám so sánh DVQC với những đại danh nhân như thế - mà chúng tôi chỉ mượn lại những hình ảnh và con người qua những tác phẩm ấy mà thôi… nếu thi phẩm Nói chuyện cùng đêm của DVQC đã cho ra đời ngày hôm nay – có lẽ cũng như những khúc tình sầu của những danh nhân nói trên như thế - cho dù là những con người đại cổ thụ kia – hay là những con người bình dị chân chất như DVQC hay NgaVu…. Thì có lẽ tâm tư sầu lắng đều giống nhau và có những trạng thái riêng lẻ cho chính bản thân mình, nếu người giàu có sang trọng biết buồn đau, thì những con người bình dị và bình thường chân chất cũng lại có những niềm ưu tư, chính vì thế mà đôi khi trong văn học thơ ca chúng tôi cũng xin được mượn về cho mình những hình ảnh và cũng những trạng thái như thế… 

Ở đây – chúng tôi đang đề cập về cho thi phẩm Nói chuyện cùng đêm của DVQC, và chợt nhiên chúng tôi cũng nhớ về cho loạt bài: Gửi về miền nơi ấy – cũng đã có đoạn: 
      
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Trên đường về, tôi nghĩ giờ này không biết người em gái ấy sẽ đi về đâu nữa, có thể nói thương thay cho một phận người… mới hồi nãy đây thôi, những câu chuyện mà em đã kể, có những giây phút đã làm cho em phải ngưng đọng lại, có lẽ em sợ những dòng lệ đang dâng trào cứ mãi tuôn ra… tôi đã thấu hiểu được điều đó, một người con gái với một thời tuổi thơ âm thầm qua đi trong lặng lẽ với buồn nhiều hơn vui, học hành thì bao nhiêu cho cam, rồi em cũng bước đi từng nhịp bước trên cõi đường đời này, tuổi thơ của em qua đi nhanh chóng, cũng đôi khi chậm lại trong những nỗi sầu… câu chuyện mà em đã kể trong quán nước hồi nãy, hình như chính em cũng không thể ngăn nỗi một giọt lệ đang trào ra trên khóe mắt của nàng khi em kể cái ngày mẹ em mất lúc mới 9 tuổi đời, cái tuổi quá ư là hồn nhiên và còn mãi rong chơi, nhưng số phận nghiệt ngã đã đẩy đưa con người bé nhỏ đáng thương ấy với bao nhiêu tháng ngày cứ mãi dài ra mà hầu như chính em cũng không thể đếm hết cho mình những nỗi sầu buồn đi qua trong đời, trên đường về tôi cứ miên man và nghĩ suy, thấy thương thay cho em, thương về một người con gái bé nhỏ cho đến bây giờ chính tôi mới hiểu: em đâu có phải là một trong những người con nhà mẹ SaoMai mà tôi đã từng nghĩ như thế… tôi thầm tiếc thay cho một con người, bẽ bàng cho một thân phận và đớn đau cho một số kiếp, không hiểu khi giờ này trên đường về nhà thì đã xa em lắm rồi, trên mắt em còn có bao nhiêu giọt lệ còn mãi đọng lại trên ấy, không biết trong tâm tư của em còn phải thống khổ biết bao nhiêu hờn trách về cho sự đời bạt bẽo và cay nghiệt như thế…. Nếu hôm nay chính tôi đã gặp với con người bé nhỏ này, với một thân phận mà chính tôi đã cứ ngỡ là một lớp “đàn em” nào đó chứ… nhưng ai ngờ đâu, em chỉ là một đứa con, một đứa em lỡ làng của ngôi nhà thân ái SaoMai này vậy… thì ra con người em, tuổi thơ của em qua đi không có được một ngày nào được vinh dự bước chân vào sân trường xưa cũ, không biết đến cái tên trường màu gì nữa – thì làm sao mà thấu hiểu được những buổi chiều mưa bay, làm sao con người thân thương và bé nhỏ ấy biết đến cái nắng sân trường và biết đến những mùa hạ như thế nào, hay có biết đến những tà áo ai bay bay – hoặc đâu có biết em đã đứng trước cổng trường như đang đợi chờ ai của mỗi chiều tan lớp… con người em đâu có biết và cũng đâu thấu hiểu được cái ký ức tuổi học trò, đâu có chìm lắng được vào những cơn gió thỏang trong lớp hay những cành hoa sứ phía bên kia đường Độc Lập cứ còn mãi đong đưa………………….

(Trích trong bài: Gửi về miền nơi ấy – NNH)
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

DiệuVương – Niềm cô lữ và bóng đêm. <a href=DiệuVương – Niềm cô lữ và bóng đêm. Images16" />   DiệuVương – Niềm cô lữ và bóng đêm. <a href=DiệuVương – Niềm cô lữ và bóng đêm. Images17" />

Cho dù với hôm nay, khi mùa xuân sắp sửa chiếu qua bên thềm nắng, thì người thiếu phụ DVQC của chúng ta ngày nào vẫn còn đó những nỗi niềm, có những nỗi niềm không được mang tên, nhưng có những nỗi niềm lại thầm kín giấu mặt… DVQC con người của câu chuyện tình lỡ, người thiếu phụ DVQC cứ mãi đợi chờ với những chiếc lá rơi, người con gái DVQC mà năm xưa cùng với một chuyện tình khi chưa ngã mũ… cũng còn nhiều say đắm và hạnh phúc… Nhưng giờ đây không còn như thế, bước đường hôm nay với chị chỉ là một trong những con đường mòn rộng thênh thang mà chỉ có một mình DVQC bước đi trong trống vắng mà thôi… nhìn ngoái lại đoạn đường qua đi, nhìn ngoái lại về cho một thưở thiếu thời, nhìn lại về cho những ngày tháng rộng mở… Giờ đây không biết chị có tiếc nuối với những tháng ngày dài còn say đắm bên nhau, những chuỗi ngày xây dựng hạnh phúc như trong khúc nghê thường của thời gian; như còn trong mộng tưởng khi đoạn tình chưa bao giờ có đoạn cuối hay gặp phải những bi thương… Nhưng hôm nay – và thời gian đã qua, là những đáp án cho chị, là câu trả lời về cho chị, là những gì còn lại để làm ký ức trong chị mà thôi – DiệuVươngQuỳnhChâu, người con gái năm xưa , và người thiếu phụ của mùa thu hôm nay… chắc có lẽ không phải còn là tàn canh, không còn là những khắc khoải và ngỡ ngàng, sẽ không còn là những tháng ngày còn bên nhau….. mà chị bước đi trong nỗi độc hành  và cứ đi mãi – đi mãi về với phía chìm vào xa khuất, và chìm về với phía gieo neo mà thôi…. 

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Soi bóng mình trong ngày tháng mong manh 
Chẳng còn chi ngoài ngây thơ vuột mất 
Và những tình thân chìm vào xa khuất 
Lại thấy mình đi về phía gieo neo...


Trong bước đường đời – cho dù ai cũng phải đi qua, nhưng bước chân vẫn còn cứ mãi trong hoài niệm với ngày tháng cũ, cho dù cũng với trong những niềm hạnh phúc nào đó, cho dù với những nỗi sầu bi thương nào đi nữa, thì với người thiếu phụ của mùa thu DVQC – có lẽ chị cũng vẫn phải còn bước đi và còn bước đi mãi với những dấu chân độc hành còn lại của đời này, khi đó có thể chị sẽ tìm được cái gía trị của tâm hồn mình cho dù là trong bóng đêm đến nổi suốt năm canh…. 

Nhìn lại qua thi phẩm Nói chuyện cùng đêm của thi nữ HuỳnhChâuĐỗ trên đây, có thể cho chúng ta còn được nhận diện cuộc đời không phải như là mơ. Nói chuyện cùng đêm – có lẽ nó sẽ khác đi với Một phiếm tình chưa trở lại, hay không giống như …. Bước chân đi tìm cuộc tình… hay sẽ không giống như người con gái trong Gửi về miền nơi ấy….. mà Nói chuyện cùng đêm của thi nữ DVQC này sẽ là một dấu chân còn mãi in hằn trên cát – cái bờ cát cuộc đời này  đôi khi cũng còn bị sóng biển dạt dào và cuốn mãi trôi đi… Chính vì thế Nói chuyện cùng đêm – có thể cũng còn là một câu chuyện tình khác của DVQC – một khi chị đã ngồi lại và đã tâm tình cùng với nó…. 
        
Cho dù với hôm nay, khi mùa xuân sắp sửa chiếu qua bên thềm nắng, thì người thiếu phụ DVQC của chúng ta ngày nào vẫn còn đó với những nỗi niềm, có những nỗi niềm không được mang tên, nhưng có những nỗi niềm hầu như còn được gọi tên nhau, để cuộc đời chị vẫn còn đó cho những ưu tư muộn phiền của một đời là thi nhân, một đời mà chúng tôi cứ tạm gọi những thi phẩm và cũng là những tình khúc…

Nguyễn Ngọc Hải


DiệuVương – Niềm cô lữ và bóng đêm. <a href=DiệuVương – Niềm cô lữ và bóng đêm. Images12" />   DiệuVương – Niềm cô lữ và bóng đêm. <a href=DiệuVương – Niềm cô lữ và bóng đêm. Images13" />            
Trăng kia tỏ lối đi về
Mà ai còn khuất nẻo về nơi đâu…
Về Đầu Trang Go down
 
DiệuVương – Niềm cô lữ và bóng đêm.
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Hồn thơ bay bỗng chốn phương nào !
» Ph.Th... Cứ mãi hồn thơ với bóng chiều.
» Bên Khung Cửa - Một đời hoài niệm ...
»  Niềm tin...
» Lời ca vọng mãi bóng hình anh !

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
 :: VĂN - THƠ :: Bạn Đọc Viết-
Chuyển đến